"Này, Như Phong biểu muội..."
Sắc trời đã sang chiều, mặt trời gay gắt trên không chiếu xuống khiến người ta gần như nghẹt thở, Hạ Như Phong vừa trở lại Hạ gia, liền nghe thấy giọng nói yếu ớt của nữ nhân trên lối đi. Lông mày khẽ nhíu lại, nàng dừng chân, đảo mắt về phía người vừa cất tiếng gọi mình, trong nháy mắt toàn bộ ký ức về người đó liền ùa về trong đầu.
Nàng ấy là Hạ Ngân Nguyệt, là cháu gái của Đại trưởng lão, thuộc chi thứ của Hạ gia, thiên phú không tệ, trước đây không lâu đã đột phá lên Linh Sĩ bát cấp đỉnh phong, nếu không phải chỉ có trực hệ mới được so tài với Vân gia, nàng ấy đã có thể đấu một trận với Vân Lan rồi.
"Nguyệt nhi biểu tỷ, có chuyện gì vậy?" Hạ Như Phong lạnh nhạt lên tiếng hỏi, nàng không thích Hạ Ngân Nguyệt, nhưng cũng không ghét, bởi vì năm năm trước đó, khi nàng vừa tới Hạ gia, Hạ Ngân Nguyệt là một trong số ít những người đối xử tử tế với nàng, vì vậy bây giờ gặp nhau nàng mới gọi nàng ấy là biểu tỷ.
Hạ Ngân Nguyệt dịu dàng nở một nụ cười xinh đẹp, nhỏ nhẹ cất giọng: "Ừ, gia chủ dặn bọn ta nếu ai thấy biểu muội Như Phong thì nhắn với biểu muội rằng gia chủ đang muốn gặp muội."
"Ồ, ta qua đó ngay đây." Hạ Như Phong sờ sờ mũi, vừa vào cửa chính thì như nhớ tới chuyện gì, chợt dừng lại, đứng nguyên ở đó, sống lưng nhỏ nhắn thon dài đối diện với Hạ Ngân Nguyệt, giọng điệu lạnh nhạt như hỏi thăm một chuyện rất bình thường: "Nguyệt Nhi biểu tỷ, tu vi đạt tới Linh Sĩ cửu cấp rồi!"
"A?" Khuôn mặt Hạ Ngân Nguyệt hiện lên vẻ kinh ngạc, nàng vừa mới đột phá cách đây vài ngày mà thôi, trừ gia gia ra, nàng không nói với bất kì ai, tại sao nàng lại biết được? Tuy trong lòng còn đang rất băn khoăn, nhưng Hạ Ngân Nguyệt vẫn gật đầu trả lời: "Đúng vậy, may mắn thôi mà, Như Phong biểu muội vẫn còn trẻ, chờ đến khi muội bằng tuổi ta có lẽ đã sớm đột phá tới Linh Sư rồi ấy chứ, nhưng mà lúc trước ta có nghe gia gia nói, tu vi của biểu muội thụt lùi rồi sao? Dù thế nào muội cũng đừng từ bỏ, tu vi nhất định sẽ lại tăng lên thôi."
"Ừ, muội hiểu rồi." Cười khẽ một tiếng, Hạ Như Phong không nói thêm gì, đi thẳng vào cửa chính Hạ gia.
Trong đại sảnh, ánh mặt trời phủ kín khắp nơi, những người có uy danh ở Hạ gia đều ngồi ở đó, ngay cả Hạ Thiên cũng an tĩnh đứng bên cạnh Hạ Lâm Lạc, hình như bọn họ lại đang tranh luận gì đó, ai nấy đều mặt đỏ đến mang tai, sắc mặt Hạ Lâm Lạc nhìn thật không tốt, nhưng khi trông thấy thiếu nữ đang đứng cạnh cửa, vẻ mặt thay đổi dần trở nên hiền hòa.
"Phong nhi, con đã trở về đấy à?"
"Ngoại công, ở nhà lại xảy ra chuyện gì sao?" Lông mày Hạ Như Phong hơi chau lại, khó trách Hạ gia xuống dốc như vậy, bên trong gia tộc chia bè kết phái, không xuống dốc mới là lạ. Xem ra sau này cần phải giúp ông ngoại chỉnh đốn thật tốt mới được, phải để đám lão già này hiểu rằng, ông ngoại mới là nhất gia chi chủ (đứng đầu một nhà).
"Ha ha, cũng không có gì, chẳng qua là nghe nói đêm nay bên hội đấu giá có đấu ra một viên Hóa Linh Đan, vì vậy ba vị trưởng lão muốn ta lấy tiền bạc của gia tộc ra để mua nó, nhưng mà Hóa Linh Đan chắn chắn sẽ tạo nên chấn động, Hạ gia chúng ta còn có khả năng nữa sao? Chi bằng tiết kiệm sức lực." Hạ Lâm Lạc vuốt chòm râu trắng của mình, thờ ơ nói. Thật ra nói không thèm để ý là giả, ông cũng muốn Hóa Linh Đan như bất kì ai, thế nhưng, vốn trong gia tộc đã không nhiều, ông phải để cho ngoại tôn nữ đóng học phí khi tới Học viện Linh Phong nữa, làm sao ông có thể lãng phí được?
BẠN ĐANG ĐỌC
Tà Phượng Nghịch Thiên
General FictionHạ Như Phong, con gái của một cổ võ thế gia Hoa Hạ bất ngờ xuyên qua trở thành nữ nhi bị hắt hủi của Nghiêm gia, bị đuổi khỏi Thiên Lang quốc. Một người yếu đuối không thể trở thành Triệu Hồi Sư sau khi bị hãm hại tới chết lại đón nhận một linh hồn...