"K...không thể nào..." Đứng ở bên cạnh, Jirou mở lớn mắt không thể tin vào những gì mình vừa nghe thấy
"Ryoma...em thật sự không nhớ rõ sao?" Oishi sốt ruột hỏi, như muốm bắt lấy một tia hy vọng "Đừng đùa giỡn nữa. Chuyện này không vui chút nào!"
" Em không nhớ em đánh tennis lợi hại thế nào à?"Kikumaru bị kích thích, nhào tới lay người Ryoma "Chúng ta vô địch Kantou. Mới vừa đây chúng ta đánh bại Higa Chuu, Hyotei, Shitenhoji! Giờ chúng ta đang ở chung kết a!!!"
Bị người lay như vậy thật là không thoải mái, Ryoma thầm nghĩ. Nhưng cậu vẫn không có hành động gì ngăn cản. Từ buổi sáng tỉnh dậy ở bệnh viện, cậu thấy thật kì quái. Một cảm giác đầu óc trống rỗng vừa khó chịu bứt rứt vẫn luôn âm ỉ. Giống như cậu đánh mất cái gì lại giống như việc gì cũng không xảy ra.
Cậu nghe qua Ryoga nói bản thân là mất trí nhớ. Nhưng mà rõ ràng cậu vẫn nhớ như in tối qua mình bị một đám 'bạn học' lôi kéo vào ngõ nhỏ hành hung một trận. Nếu không phải do vậy thì tại sao cậu lại tỉnh dậy ở bệnh viện chứ? Mặc dù không biết là Ryoga trở về nước khi nào, nhưng tính đến chuyện kia xảy ra sau anh ấy trở về cũng là điều hiển nhiên đi. Vừa về liền thấy cậu nằm viện không biết có bị dọa tới hay không mà vẫn luôn ngồi một bên trầm mặc.
Quả thật mấy người kia đưa máy bay đến đón khiến cậu cũng hơi giật mình.
Bọn họ nói là cậu mê mải luyện tập tennis bị khúc gỗ đánh trúng đầu nằm viện? Còn nói cậu nằm trong đội tennis Seigaku? Nằm trong chính tuyển? Nắm quán quân Kantou? Đánh bại các trường gì gì đó?
Lừa ai vậy?
Kể từ sau chuyện kia, cậu đã không bao giờ đụng đến tennis nữa.
Làm người hại chết bố mẹ mình, cậu không xứng đáng chơi thứ trò chơi cao quý mà bố cậu luôn tự hào. Cậu sợ bản thân làm bẩn nó.
Vậy nên cậu từ bỏ thi đấu, từ bỏ tennis, bỏ trốn về Nhật Bản.
Nói cho cùng, cậu cũng chỉ là kẻ hèn nhát muốn trốn tránh trách nhiệm mà thôi. Ryoma bản tính cao ngạo ăn vào trong xương, nhưng khi đến trường mới bị nhiều lời trong tối ngoài sáng chửi bới cậu cũng không có cho ra phản kháng.
Bởi vì cậu thấy họ nói đúng, bản thân là một kẻ đáng khinh bỉ mà...
Nhưng mà nói đến trường học,mấy người này....là nghe về quá khứ của cậu nên muốn lấy nó trêu đùa cậu sao?
Hay là nghe về chiến tích huy hoàng ở Mỹ nên muốn lợi dụng cậu?
Trải qua khoảng thời gian này ở trường, Ryoma sẽ không thật sự ngây thơ tin tưởng mấy người này bỗng nhiên đối xử tốt với mình. Cậu sẵn sàng dùng liên tưởng xấu nhất để đánh giá những người cố ý tiếp cận cậu.
Nhưng trong lòng cậu có một chút gì đó nao nao, cậu cảm thấy bọn họ rất quen thuộc, có lẽ nào là họ nói thật?
Không, không thể tin bọn họ.
"Xin lỗi, tôi vẫn không hiểu mấy anh đang nói gì." Trong lòng có bối rối một chút, Ryoma ngẩng đầu mở miệng "Tôi đã nói tôi không chơi tennis."
BẠN ĐANG ĐỌC
(AllRyoma) New life
FanfictionĐang từ máy bay trở về Nhật sau giải đấu lớn ở Mỹ, Ryoma gặp tai nạn. Máy bay chở cậu phát nổ giữa không trung. Tỉnh lại thấy mình trở về thời mình còn học cấp hai. Nhưng mà, Ryoma nhận ra ở chỗ này bản thân trở thành người bị hắt hủi. Luôn luôn làm...