C156: Đa mang (lục)

242 10 0
                                    

Vào lúc Lam Hi Thần sắp chìm vào mơ hồ, trong tầm mắt nghe được một âm thanh quen thuộc "Dừng tay!".

Âm thanh này nháy mắt làm cho mọi người mất hết biểu tình, Lam Hi Thần lờ mờ nhìn Lâm Hà Uyên lộ ra khiếp sợ, rất nhanh đứng dậy nhìn đến người đang tới mà sợ hãi ngồi xổm xuống khẩn trương nói "Thần thiếp tham kiến Hoàng thượng".

Sao lại có góc áo của nam nhân xuất hiện bên cạnh? Hoàng thượng? Du lang,....Nhiếp Minh Quyết..... ngươi tới thật sao? Có phải là ngươi đó không? Mau cứu ta với! … 

Có mùi hương quen thuộc truyền đến. Lam Hi Thần theo phản xạ ngẩn đầu, cố gắng mở mắt ra nhìn người đang đỡ mình vào lòng, thấy vẻ mặt kia hiện ra lo lắng, y căn bản không biết nên khóc hay nên cười, chỉ có thể chịu đựng đau đớn khẽ giương khóe miệng "Ta biết.....Ngươi quả nhiên....quả nhiên.... không bỏ rơi ta....."

"Hoán nhi.....".

Lam Hi Thần có muốn ngỡ ngàng cũng ngỡ ngàng không nổi mà nhắm mắt lại, mặc cho nước mắt đã chảy xuống vết sưng tấy đau đớn trên mặt. Y rốt cục chống đỡ không được liền hôn mê bất tỉnh.

Khi tỉnh dậy, y đã nhìn thấy Triệu Thanh và Lý Giao Nghi đang ở ngay cạnh giường mình. Trong điện đã có chậu than, vừa ấm áp vừa sáng sủa. Siêu thuốc bạc đang sôi sùng sục trên bếp, mùi thuốc tỏa ra hơi lợm giọng. Chăn đệm cũng đã được thay bằng loại mềm mại, khô ráo, nơi bàn chân được sưởi ấm bằng một bình nước nóng làm bằng đồng.

Lam Hi Thần đưa bàn tay lên, thấy tay mình được quấn một lớp vải mềm, không kìm được có chút kinh ngạc. Thúy Quả đứng bên cạnh vui vẻ nói “Lệnh chủ đừng động đậy kẻo lại làm bẩn quần áo, tay người vừa được bôi dầu chồn trị chứng nứt nẻ”. Nàng ta bưng tới một bát canh tổ yến, khẽ thổi mấy hơi, sau đó dùng thìa bạc bón cho tôi từng chút. Lam Hi Thần vẫn còn khá mệt, đầu óc lại choáng váng, chỉ biết nhìn quanh bốn phía mà thầm cảm thấy nghi hoặc, trong lúc bị giam cầm, sự đãi ngộ này từ đâu ra? Nhưng bình nước nóng dưới chân lại sờ sờ ra đó, khiến y nhận thức được rõ ràng đây không phải là mơ.

Đưa mắt nhìn Triệu Thanh và Lý Giao Nghi, tựa như thất vọng không phải ai kia, cũng tựa như được gặp lại cố nhân đã hơn mười, đôi mắt y bất giác nhòe lệ “Văn thần! Đức phi!”.

Lý Giao Nghi trong mắt thoáng qua nét dịu dàng và xót xa, nhưng lại cố hết sức kìm nén, cười, thấp giọng nói “Mừng là Lương thần ngươi tỉnh lại. Lúc thái y tới kiểm tra phát hiện ngươi bệnh tình lẫn vết thương đều rất nghiêm trọng, may mà cứu chữa kịp thời. Thật là dọa chết chúng ta rồi”.

Lam Hi Thần mệt nhoài hỏi "Hoàng thượng.....".

Triệu Thanh áp ngón trỏ lên miệng ra hiệu cho y ngừng nói, bản thân đè thấp âm thanh hết mức có thể "Chuyện gì sau đó hãy nói sau. Hiện tại Hoàng thượng đang phẫn nỗ ở bên ngoài, chúng ta bên trong này vẫn là không nên gây tiếng động thì hơn. Lát nữa ngươi cũng sẽ thấy Hoàng thượng thôi".

Ma Đạo Tình Kiếp (P1)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ