Q1. Chương 32 - Bậc thềm cửa

142 18 0
                                    

Tiết tháng giêng vừa lạnh giá vừa ẩm ướt, vừa bỏ cái chăn quấn quanh người ra là ta đã lạnh tới run cầm cập, miễn cưỡng khoác lên mình mấy lớp áo bông mới cảm thấy ấm áp hơn một chút. Tới lúc ra đến phòng ngoài đã thấy Trần Thuyên ngồi ngay ngắn bên bàn ăn, chén rượu trong tay đã vơi một nửa, trên bàn ăn không phải sơn hào hải vị mà là một nồi lẩu nghi ngút khói, mùi sa tế thơm nức khiến bụng ta sôi ùng ục. Bày binh bố trận kiểu này quả thật không giống phong cách của Trần Thuyên cho lắm, vì thế ta ngồi xuống đối diện hắn, cầm chén rượu được rót sẵn hít một hơi dài mới dám hỏi.

"Đêm nay là mồng một, anh không ăn tiệc đoàn viên với thái hậu, không tới hành cung Thiên Trường thăm thượng hoàng, cũng không đi thăm giai nhân, lại chạy tới đây ăn lẩu là sao?"

Hắn hơi nhướn mày liếc ta một cái rồi điềm nhiên trả lời.

"Thượng hoàng bế quan, không có đại sự sẽ không mở cửa hành cung. Tiệc đoàn viên tổ chức từ chính ngọ cho tới hoàng hôn, sau đó ai về nhà nấy hoặc ở lại dùng bữa chỗ thái hậu,chỗ mẹ hai chỉ có cơm chay, trẫm thấy nhàm chán nên trở về đây ăn lẩu."

Ta ồ một tiếng sau đó lại thấy không nghĩ ra thêm gì để nói, vì thế bắt đầu cho rau, thịt vào nồi lẩu, chuyên tâm nấu nướng để khỏi phải nhìn cái bản mặt của hắn. Trong lúc chờ nước sôi, ta mới để ý thấy căn phòng có điểm gì đó không hợp lý, đảo mắt nhìn quanh thì thấy ngoài ta và Trần Thuyên thì chẳng có bóng dáng bất kỳ một thái giám hay cung nữ. Lấy làm lạ, ta quay sang nhìn hắn, Trần Thuyên cầm đũa tự nhiên vớt mấy nhánh rau cải cúc vừa chín tới trả lời.

"Tết nhất trong cung nhiều việc, cung nữ thái giảm chẳng được nghỉ ngơi khắc nào, trẫm cho bọn hắn về trước nghỉ ngơi rồi."

Ừ hắn nói cũng có lý, nhưng chưa đúng trọng tâm cho lắm, ta gắp cho hắn miếng thịt bò tái, mắt vẫn nhìn hắn chằm chằm không đổi. Hắn đành ho khan một tiếng giải thích tiếp.

"Đành là Chi thị là tỳ nữ thân cận của em nhưng cũng không cần thiết phải ở đây, ta ban cho nàng ấy mấy món ngon rồi cho nàng ấy nghỉ ngơi ở phòng bên cạnh rồi."

Đến lúc này ta mới thở phào nhẹ nhõm tự gắp đồ ăn cho mình. Không ăn thì thôi, miếng thịt vừa vào tới trong miệng, vị ngon ngọt như tan ra trên đầu lưỡi khiến ta không thể kìm chế bản thân. Ta bắt đầu ăn như hổ đói, trong lòng nghĩ giữa ta và Trần Thuyên coi như định sẵn có duyên không phận, việc quái gì phải giữ hình tượng.

Ta lựa mấy thứ Trần Thuyên thích gắp hết cho hắn sau đó liền cầm cái muôi thủng vớt hết đồ còn lại trong nồi vào bát của mình. Ăn uống vui vẻ đến lưng lửng dạ, ta ngẩng đầu nghỉ ngơi, lại thấy đồ ăn trong cái bát trước mặt Trần Thuyên vẫn còn chất cao như núi, đôi đũa trên tay hắn không hề động đậy, còn hắn thì đang nhíu mày chăm chú gì đó, chốc lát lại nhìn sang những đĩa nguyên liệu trên bàn. Ta lấy một đôi đũa sạch gõ nhẹ vào bát hắn hỏi.

"Lẩu phải ăn nóng mới ngon, anh không ăn đi còn suy nghĩ gì thế."

"Trên bàn có mấy chục loại nguyên liệu, tại sao em lại chỉ gắp cho trẫm mấy món này." Hắn lạnh mặt nhìn ta, chẳng lẽ lại đang thiệt thòi vì không được ăn mỗi thứ một ít sao?

[Tiểu thuyết lịch sử  Việt ] Đại Việt đệ nhất thương giaNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ