Chương 6: Cổ áo mở rộng.

1K 118 31
                                    

Phó Chu Minh và người đại diện của cậu ta rốt cuộc vẫn mặt mày xám xịt rời khỏi văn phòng Triệu Hướng Hải.

Triệu Hướng Hải biết hai người này nhất định sẽ đến gặp Tiêu Dã.
Xét cho cùng, bộ phim "Đuổi theo cơn gió" có một đội ngũ sản xuất vô cùng hoành tráng, còn chưa bắt đầu quay mà đã tạo ra được lượng nhiệt tốt, Phó Chu Minh nhất định không thể nào bỏ qua nguồn tài nguyên béo bở như vậy được.

Nếu họ đến gặp Tiêu Dã thì sao?

Cho rằng anh sợ Tiêu Dã, không dám đối đầu với Tiêu Dã sao?

Thật nực cười!

Triệu Hướng Hải xoay xoay cây bút trong tay, ánh mắt càng ngày càng lạnh lẽo.

Vào giờ tan tầm buổi tối, trợ lý Vương vào văn phòng của Triệu Hướng Hải như thường lệ, xác nhận lại lịch trình làm việc cho ngày hôm sau. Sau đó, trợ lý Vương nói: "Triệu Tổng, Tống Tu, người ngài muốn gặp đã hẹn rồi."

"Ừm," Triệu Hướng Hải dừng bút trong tay, "Cậu ta nói gì?"

"Cậu ấy nói ..." Trợ lý Vương, người đàn ông thật thà, khuôn mặt béo tròn hiếm khi đỏ mặt "Cậu ấy nói, chỉ cần Triệu tổng muốn gặp, dù bây giờ cậu ta đang nằm trong phòng phẫu thuật phẫu thuật thẩm mỹ thì cũng sẽ quấn băng gạc để đến gặp ngài."

Khóe miệng Triệu Hướng Hải giật giật: "... Cậu ta thật sự nói như vậy?"

"Là thật đấy," Trợ lý Vương thở dài, "Tống Tu này cũng thật biết ăn nói. Chỉ là trong lòng thế này, sợ là muốn trèo cao với ngài."

"Cậu ta muốn leo lên người tôi, biểu hiện của cậu ta cũng thật quá rõ ràng, tất cả đều viết rõ trong mắt." Triệu Hướng Hải hừ cười một tiếng, đứng dậy, lấy áo vest bên cạnh mặc vào, "So với Phó Chu Minh cùng người đại diện của hắn cứ che che giấu giấu, làm trò hề, thì cậu ta tốt hơn nhiều."

Trợ lý Vương ngửa cổ nghĩ: "Đúng là như vậy."

"Tôi tan làm trước," Triệu Hướng Hải thu dọn đồ đạc, vỗ vỗ vai trợ lý Vương, "Cậu cũng mau về đi."

Dứt lời, cầm chìa khóa xe trong tay, Triệu Hướng Hải đi thang máy xuống lầu, lên xe, phóng thẳng một mạch đến một nhà hàng.

Tống Tu đã đợi anh trong một phòng riêng đặt trước từ sớm.

Ngay khi Triệu Hướng Hải đẩy cửa vào, liền nhìn thấy khuôn mặt tuấn mỹ của Tống Tu.

"Triệu tổng," Tống Tu vội vàng đứng lên, thành thật cúi đầu, "Ngài đến rồi."

Triệu Tương Hải ừ một tiếng, cởi áo khoác ra, ngồi xuống.

"Triệu tổng muốn ăn gì?" Tống Tu hai mắt sáng ngời.

Triệu Hướng Hải xua tay: "Tôi không có cảm giác thèm ăn, cậu cứ gọi món tùy ý."

Tống Tu ngạc nhiên, ngoan ngoãn gật đầu, cố hết sức đoán ý thích của Triệu Hướng Hải, gọi đồ ăn.

Sau khi người phục vụ đi ra ngoài, Tống Tu nhìn vẻ mặt mệt mỏi của Triệu Hướng Hải, cẩn thận hỏi: "Triệu tổng, ngài có mệt không?"

Từ Giờ Trở Đi Ngược Tra Nam [ _Dreamer_ ]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ