Chương 61: Trộm hôn anh.

608 75 2
                                    

Hết mười bảy quả trứng gà lần lượt hy sinh, cuối cùng Tiêu Dã cũng làm được món....tạm có thể gọi là trứng chiên.

Hắn cho trứng vào một đĩa trắng sứ, đem đến bàn ăn trong phòng bếp.

Tiêu Nhạc Nhạc đang ngồi trên ghế, nhìn thoáng qua cái đĩa sứ trắng kia, dẫu cái miệng nhỏ: "Ba nhỏ, đây là thành quả của ba?"

Tiêu Dã bình tĩnh ừ một tiếng: "Sao, còn chưa ổn à?"

"Không sao, không sao hết," Tiêu Nhạc Nhạc hoảng sợ xua xua tay, không muốn để Tiêu Dã vào bếp một lần nào nữa, vội vàng giơ ngón cái, khen một câu trái với lương tâm mình, "Ba nhỏ, ba đã làm cực kỳ cực kỳ tốt rồi!"

Tuy nhiên khi Tiêu Nhạc Nhạc nhìn thoáng qua món trứng chiên của Tiêu Dã, trong ánh mắt lại có chút ghét bỏ.

Tay nghề nấu ăn của ba lớn thì miễn bàn, quá tuyệt. Chiên trứng rất nhanh, trứng chiên ra vừa mềm vừa thơm, ăn vào tràn ngập mùi vị ngon tuyệt trong miệng.

Còn ba nhỏ thì......

Thôi quên đi vậy.

Quả trứng dường như lúc còn sống sống đã bị thìa đảo qua đảo lại quá nhiều, thật khiến người ta không động đũa nổi.

Tiêu Nhạc Nhạc nằm ườn lên bàn, chớp chớp đôi mắt to, trong lòng nhớ ba lớn nhà mình vô cùng.

Tiêu Dã liếc nhìn Tiêu Nhạc Nhạc một cái, ho khan một tiếng: "Nhạc Nhạc, vừa nãy con đi gọi cho ba lớn đúng không?"

Tiêu Nhạc Nhạc nâng mí mắt, chán nản ừm một tiếng.

"Ba ấy nói gì," Tiêu Dã khẩn trương, "Ba ấy đang đi với ai, đang làm gì, khi nào thì về?"

"Con không hỏi những cái đó," Tiêu Nhạc Nhạc nghiêng đầu, "Con chỉ nói ba lớn mau về thôi."

Tiêu Dã thất vọng à một tiếng, im lặng.

Tiêu Nhạc Nhạc đang định thu hồi ánh mắt, chợt nhìn thoáng qua cánh tay Tiêu Dã, giật mình kêu lên: "Ba nhỏ, mau nhìn cánh tay của ba kìa!"

Tiêu Dã nâng tay mình lên nhìn.

Trên cánh tay hắn có một vùng da đỏ ửng, còn hơi phồng lên, có lẽ lúc nãy bị dầu nóng bắn trúng nên mới bị phỏng.

Tiêu Dã nhíu mày, vừa rồi hắn chỉ luôn chú tâm đến tình trạng của quả trứng, hoàn toàn không cảm nhận được chút đau rát gì ở cánh tay. Bây giờ thấy tay bị đỏ một mảng, cơn đau ẩn ẩn chợt được cảm nhận rõ hơn.

"Con đi lấy thuốc trị bỏng cho ba." Tiêu Nhạc Nhạc từ ghế trên nhảy xuống, chạy vài bước về phía phòng, sau đó cô bé lúng túng quay lại, "Ba nhỏ, thuốc mỡ trị bỏng ở đâu?"

"Ở....".

Tiêu Dã vừa mới giơ ngón tay lên, liền nhận ra mình vậy mà cũng không biết hộp thuốc để ở nơi nào.

Lúc trước Triệu Hướng Hải một tay lo liệu mọi việc trong gia đình này, anh đầu tắt mặt tối chăm lo cho hai ba con bọn họ an nhàn, thoải mái đến mức bây giờ hộp thuốc để đâu cũng không biết.

Tiêu Nhạc Nhạc chậm rãi trở về: "Ba có muốn con gọi cho ba lớn không?"

"Ba lớn nói khi nào thì ba ấy về?" Tiêu Dã cau mày.

Từ Giờ Trở Đi Ngược Tra Nam [ _Dreamer_ ]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ