Chương 74: Nói thẳng ra cho rõ ràng.

436 36 0
                                    

Tiêu Dã ngồi trong xe, tâm tình giống như đi tàu lượn vậy, cứ thay đổi không ngừng.

Hắn thật sự hối hận rồi.

Không phải hối hận vì ngày hôm nay lén theo dõi anh, cũng không phải hối hận vì đã gửi tin nhắn làm phiền anh khi còn ở trong khán phòng, mà hối hận về những gì hắn đã làm.

Con người luôn trì độn như vậy.

Khi người mình yêu còn ở bên, chỉ xem đó như là một thói quen, chỉ xem đó như một lẽ thường tình nhất trên đời, không hề có một chút quý trọng nào.

Tình cảm của người hắn yêu cũng có giới hạn, khi bị đối xử lạnh nhạt hết lần này đến lần khác, khi cảm nhận được ý nghĩ lừa dối của đối phương và cuối cùng là sự phản bội, gần như đã khiến tình yêu của Triệu Hướng Hải dành cho hắn dần cạn kiệt, tạo thành cục diện như bây giờ.

Không trách ai được, chỉ có thể trách hắn.

Trách hắn như một thằng ngốc, bỏ mặc một người tốt như anh Hải, chạy ra ngoài ám muội với người khác tìm cảm giác mới mẻ. Kết quả khi về đến nhà lại phát hiện anh Hải đã bị hắn chọc giận làm cho bỏ đi, có muốn truy về cũng không được nữa.

Tiêu Dã nhíu chặt mày, trong lòng có một cảm giác ngột ngạt không thể nào tiêu tan.

"Anh Hải......" hắn ngồi trong xe nhắm mắt lại, giọng nói có chút run run, khẽ thì thầm, "Anh Hải, anh không muốn em nữa, anh chán ghét em.....nhưng em phải làm sao đây, em mẹ nó giờ đây đã dính chặt vào anh mất rồi, muốn rút cũng không thể nào rút ra được...."

Bên trong xe im phăng phắc, không một tiếng trả lời.

Tiêu Dã cứ ngồi héo hon trong xe như vậy, nhìn những hạt mưa nhỏ từ trên trời rơi xuống, đập vào kính xe, hết giọt này đến giọt khác. Người đi đường trước cửa nhà hát nhanh bước chân hơn, bật dù, người người vội vàng di chuyển.

Không biết qua bao lâu, lượng người bước ra từ nhà hát đông dần lên. Tiêu Dã liền biết vở kịch hẳn đã kết thúc.

Ánh mắt hắn dán chặt ở lối vào nhà hát, không lâu sau, nhìn thấy Triệu Hướng Hải và Quan Trường Phong vai kề vai đi ra, trên mặt hai người mang theo nụ cười thật tươi, thoạt nhìn trò chuyện với nhau rất vui. Chỉ có Tiêu Dã ngồi ở trong xe cảm thấy nụ cười trên mặt bọn họ vô cùng chói mắt. Nụ cười của anh Hải lúc này thật ôn nhu, nhưng không phải dành cho hắn.

Anh cười tươi với người khác, nhưng với hắn, chỉ có vô số khuôn mặt lạnh lùng không thể nào đếm hết mà thôi.

Trong lòng Tiêu Dã đau xót. Hắn vẫn ngồi trong xe, vẫn không ngừng nhìn hai người kia, cho đến khi nhìn thấy Quan Trường Phong mở ô, ôm lấy vai Triệu Hướng Hải, đưa anh đi và cùng nhau lên một chiếc xe. Tiêu Dã bám theo mà không chút suy nghĩ gì.

Dù hắn rất buồn, dù hắn cảm thấy rất chán nản trước những lời nói của Triệu Hướng Hải, nhưng hắn vẫn nhất quyết đi theo.

Hắn không thể buông tay anh Hải được, hắn không muốn nhìn thấy tình cảm của anh Hải và người khác cứ từ từ thăng tiến. Hắn phải đi theo anh, cho dù có bị anh Hải mắng chửi vì chuyện này hắn cũng phải bám theo.

Từ Giờ Trở Đi Ngược Tra Nam [ _Dreamer_ ]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ