Đoản đam 68

1.7K 51 1
                                    

#Đoản_đam

"Trước kia, đệ không màng tới sức khỏe mà lấy ô che mưa cho ta mặc cả cơ thể đệ đã bị mưa làm cho ướt nhẹp.

Nay đệ lại lấy thân mình ra để đỡ cho ta những mũi tên có tẩm thuốc độc.

Đệ nói đi, cả đời này ta phải làm gì để báo đáp ơn này?"

[...]

"Cẩm Quan, đệ làm gì vậy?"

" Đệ đang che mưa cho huynh"

Thấy Khâm Tuệ đang loay hoay ở phía bụi cỏ dưới gốc hoa anh đào, y liền đem theo ô chạy đến che mưa cho hắn. Nhưng mà, cả người y đang lạnh vì bị nhiễm nước mưa mà run lên bần bật.

"Cẩm Quan, đệ đang ốm mà...."

Hắn nhanh nhẹn đứng lên, đẩy chiếc ô đã được mở ra về phía y. Hắn chỉ là đang thấy đau lòng, đau lòng vì y không nghĩ đến bản thân đang bị mưa làm cho ướt mà chạy đến che mưa cho hắn.

"Khâm Tuệ, cha huynh bảo đệ ra gọi huynh về ăn cơm."

Y nói câu đó làm hắn suýt nữa tức giận mà chạy ngay về phủ để lại cãi nhau với cha. Chẳng lẽ cha hắn lại không biết y đang ốm sao?

Hắn và y vốn là anh em kết nghĩa, dù không cùng chung dòng máu nhưng từ nhỏ cả hai đã như là một.

Hắn năm nay đã ngoài 30, là một tướng võ giỏi trong triều đình nhà Nguyễn lúc bấy giờ, còn y chỉ mới 25 lại còn là con của một tướng văn trong triều. Cả hai đều thừa hưởng sự tài giỏi từ cha mẹ nên văn võ song toàn.

"Cẩm Quan, đệ che ô đi kẻo lại ốm nặng hơn".

Hắn đẩy chiếc ô về phía y, sau đó một tay kéo y đi một tay cầm bó hóa hồi nãy hắn hái trong bụi cỏ kia.

Là hoa xuyến chi, là hoa dại mọc trong đám bụi cỏ, chẳng biết nó có sức hút như nào lại khiến y lại say mê với nó như vậy. Vì muốn Cẩm Quan khi tỉnh dậy thấy được loài hoa mà mình yêu thích, nên hắn đã mặc mưa mà chạy ra bụi cỏ ở gốc cây anh đào, khá xa với phủ của hắn.

Về tới phủ, Khâm Tuệ kêu người mang khăn đến để lau khô tóc cho Cẩm Quan. Sau đó kêu người hầu thay y phục cho y rồi lại khẽ vỗ y ngủ.

Nhìn người đang ngủ say ở trên giường, hắn lặng đi một lúc.

Vẻ đẹp này, là vẻ đẹp thuần khiết, y không phải nữ nhân nhưng sự khóe léo của y cũng không kém những nữ nhân khác...

Y lại ưa những thứ bình dị, ít đòi hỏi những thứ cao sang quyền quý, những thứ đồ đắt đỏ.

Dường như cái tính cách ấy, đã khiến cho hắn vượt quá giới hạn của tình huynh đệ rồi.

[.....]

"Cha... sao cha lại bảo Cẩm Quan ra ngoài gọi con trong khi đệ ấy đang sốt chứ?"

Phải, tối hôm trước vì dầm mưa đi mua cho cha hắn một ít rượu mà y đã lên cơn sốt.

Vốn trong phủ có đến một kho lớn riêng để dành chứa những bình rượu ngon, nhưng cha hắn lại thèm thuồng rượu của lão Ngụ bán ở đầu chợ.

ĐOẢN NGẮNNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ