Đoản đam 164

812 45 2
                                    

#Đoản_đam

" Anh này, hay là chúng ta dừng lại đi..."

" Tiểu Hành... em... em vừa nói cái gì?"

Đường Dịch bàng hoàng ngạc nhiên, đôi đồng tử giãn ra, miệng mấp máy không thốt nên lời.

" Tôi nói là chia tay đi, lần này anh nghe rõ rồi chứ?"

" Không! Anh không muốn... em nói lý do đi... anh đã sai chỗ nào... anh... anh nhất định sẽ sửa mà..."

" Anh không sai... mà là... là... là vì anh nghèo..."

Ánh mắt dịu dàng thường ngày ấy bỗng chứa đầy khinh bỉ, Cố Hành dường như kiên quyết hơn bao giờ hết. Có lẽ đây là lựa chọn cuối, chia tay anh, cậu sẽ có cơ hội tìm một hạnh phúc khác.

Cậu từng nói yêu anh, nói không quan tâm đến những thứ xa xỉ đó, nhưng tại sao giờ lại lấy lý do này?

" Anh sẽ cố gắng, nhất định một ngày nào đó anh sẽ thành công mà... em làm ơn... đừng bỏ anh..."

" Cố gắng ư? Anh có cố gắng cả đời cũng không xứng với tôi đâu?"

Thốt một câu rất lạnh lùng và tàn nhẫn, Cố Hành toan quay lưng bước đi. Đường Dịch là người rất coi trọng sĩ diện nên có lẽ chỉ nói những câu như vậy, anh mới buông tha cho cậu thôi.

" Nếu bây giờ anh quỳ xuống... để cầu xin em cho anh thêm một cơ hội, em có đồng ý không?"

Đường Dịch khẽ nhíu mày, lấy hết tự tôn của một người đàn ông để nói ra những câu đó. Khó khăn lắm mới rung động trước một người, nên thật sự không muốn đánh mất.

" Anh có quỳ cả ngày cũng vậy? Anh nên biết rõ vị trí của mình thì tốt hơn..."

" Vậy... em có thể... dành thêm một ngày để bên anh không? Sau ngày hôm ấy, anh sẽ không làm phiền em nữa..."

Im lặng một lát, sau đó anh mới chậm rãi mở lời. Lại không ngờ mấy điều tưởng chừng rất đơn giản này, giờ đây lại khó khăn đến mức phải hạ thấp mình để cầu xin cũng bởi chữ "nghèo".

Lúc này mới nhớ ra là ngoài những quán đồ ăn vỉa hè, ngoài những lần cả hai cùng lang thang trên phố ra, anh chưa từng cho cậu được một bữa ăn tử tế, chưa từng dẫn cậu đến những chỗ sang trọng đắt tiền.

" Em yên tâm, tôi chỉ muốn lưu lại một chút kỷ niệm, mời em một bữa thật ngon... chứ không có ý muốn níu kéo."

" Vậy thì được! Tôi về trước... ngày mai gặp..."

Hai người đã bên nhau tám năm, Cố Hành vốn là công tử nhà giàu, còn Đường Dịch chỉ là một chàng trai nhà quê hiền lành, chất phát. Nhưng anh nào biết chính những cái đó đã khiến cậu rung động, nên tiếp cận và theo đuổi anh, khiến con tim tổn thương, chai sạn đó một lần nữa mở lòng. Nhưng cuối cùng cũng là người nói chia tay, dập tắt mọi hi vọng anh từng gây dựng bấy lâu nay. Cậu rốt cuộc có nghĩ đến cảm xúc của anh không?

Đến cái ngày cuối cùng hai người bên nhau, Cố Hành vẫn không giữ lời hứa. Đường Dịch đợi từ sáng nhưng đến tận mười hai giờ trưa cậu mới đến, còn lấy lí do là đi chơi với người yêu mới.

ĐOẢN NGẮNNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ