Buổi biểu diễn của Kinh Lạc Vân quả nhiên là hội giao lưu cỡ lớn của các phu nhân danh viện, gần nửa khán phòng đều là người hâm mộ nữ, Bạch Cẩn Nhất mặc vest ngồi ở hàng đầu tiên, bên cạnh hắn là một người phụ nữ ăn mặc trang trọng và mấy anh thợ ảnh đứng chụp lại toàn bộ quá trình trên sân khấu.
Bởi vì múa phụ nên Giang Thâm chỉ biểu diễn ít hơn múa chính là Kinh Lạc Vân, hai người cũng có vài đoạn múa chung, lúc kết thúc, Kinh Lạc Vân cố ý kéo Giang Thâm đến trước sân khấu để cúi đầu cảm ơn.
Sau khi tan cuộc, Bạch Cẩn Nhất được mời tới hậu trường, ngoài cửa phòng nghỉ ngơi của Kinh Lạc Vân ngập tràn người hâm mộ đến tặng hoa, so ra thì trước cửa phòng Giang Thâm khá là vắng lặng, Bạch Cẩn Nhất đẩy cửa đi vào đúng lúc cậu đang tẩy trang.
Giang Thâm dường như không bị sự thua kém kia làm ảnh hưởng, cậu cởi đồ nửa thân trên ra, mồ hôi vẫn chưa được lau sạch sẽ, một tầng nước mỏng phủ trên đường cong cơ bắp ngây ngô mà xinh đẹp của cậu, thợ trang điểm đang lau lớp trang điểm, Giang Thâm thấy Bạch Cẩn Nhất ở trong gương, hưng phấn quay đầu lại nở nụ cười, Cậu tới rồi!
Bạch Cẩn Nhất tới gần cậu, Mệt không?
Không mệt. Giang Thâm cười hớn hở, Tớ nhảy rất vui vẻ.
Cậu nhìn Bạch Cẩn Nhất đầy đắc ý, Tớ cũng có thể cho cậu vào hậu trường luôn nè, đây là đặc quyền đó!
Thợ trang điểm đứng bên cạnh bật cười, Thầy nhỏ* thật ngây thơ quá đi, chờ em nổi tiếng rồi, muốn mời bao nhiêu bạn bè vào đây cũng không thành vấn đề.
* Bình thường các diễn viên sẽ được gọi là A lão sư, B lão sư không phân biệt nam nữ (cách gọi tôn trọng), ở đây Giang Thâm được gọi là Tiểu lão sư.
Một giây trước còn nói là đặc quyền, một giây sau Giang Thâm lại thấy mắc cỡ, Không, cũng không có nhiều bạn bè thế đâu ạ
Bạch Cẩn Nhất nhìn cậu tẩy trang một lát, đột nhiên nói: Tôi đi vệ sinh chút nhé.
Giang Thâm lưu luyến không rời, Thế cậu nhanh về nha.
Bạch Cẩn Nhất ra khỏi cửa phòng, đi tới cuối hành lang gọi điện thoại cho tài xế: Mua một bó hoa cho tôi. Hắn nhìn thoáng qua cửa phòng Kinh Lạc Vân, À không, mua nhiều hoa vào, càng to càng tốt, ghép thành cái đầu thiên nga.
Tài xế:
Bạch Cẩn Nhất hỏi tiếp: Mất bao lâu thì có?
Tài xế báo cáo thời gian xong thì Bạch Cẩn Nhất dặn dò, Họ hình như còn phải tổ chức tiệc ăn mừng nữa, chắc sẽ kịp chừng tan tiệc, chú nhớ bày nó ở vị trí bắt mắt nhất trước cửa rạp hát nhé.
Tài xế: Cần viết tên không?
Bạch Cẩn Nhất nói câu Không cần, chợt thấy Thẩm Quân Nghi đứng giữa hành lang, hắn thấp giọng bàn giao cho tài xế xong thì cúp điện thoại, đinh bụng ra ngoài chào hỏi, nào biết trước mặt y lại có một người.
Sắc mặt Thẩm Quân Nghi rất lạnh lùng, y cay nghiệt nói, Vé của Lạc Vân mà cậu cũng giành được, quả đúng là chẳng dễ dàng gì.
BẠN ĐANG ĐỌC
KINH CỬU
Fiksi RemajaTác giả: Tĩnh Thủy Biên Nguồn bản gốc: Tấn Giang Trạng thái:Full Văn án Quyền anh thiếu niên & múa ba-lê thiếu niên Nhiệt liệt cùng ôn nhu, giấc mộng cùng trưởng thành, sinh hoạt cùng ái tình Hương thổ mười tám tuyến ái tình câu chuyện...