Chương 31

522 10 0
                                    

Chuyến du lịch đến Đại Lý cùng lời hứa hẹn với chiếc vòng đeo tay đan tóc của Tô Nam kết thúc hoàn hảo.

Hàng Chính đứng dưới lầu nhà nghỉ, lau kính chắn gió lạnh như đá bằng nước nóng, vòng dây màu đỏ trên cổ tay thoắt ẩn thoắt hiện.

Tô Nam ngồi trên xe đã bật máy sưởi, cầm lon sữa Vượng Tử mà ông chủ nhà nghỉ đã hâm nóng cho mình. Mắt cô nhìn chằm chằm vào Hàng Chính đang lau tấm kính bên ngoài cửa sổ của xe, đột nhiên cô hạ kính xuống, sau đó nói: "Hàng Chính Chính, lon sữa Vượng Tử sắp lạnh rồi."

"Em gọi anh là gì?"

"Hàng Chính... Chính..."

"Em nói lắp à?"

"Nói lắp gì chứ, rõ ràng là Hàng... Hàng... Hàng Chính."

"Ngốc gần chết, bật cửa kính lên cho đến khi anh vào xe lại, muốn bị cảm hay sao đấy."

Tô Nam rụt đầu vào bên trong, tiếp tục uống lon sữa Vượng Tử trong tay.

Cô rất thích vòng tay anh mua tặng mình. Tối qua trước khi đi ngủ, cô đã ngắm nhìn nó lâu thật là lâu, khiến Hàng Chính đang dựa vào giường xem tivi rất buồn bực. Một phiên bản người sống sờ sờ ở đây... còn chẳng bằng cái vòng tay đó nữa. Anh bèn bước tới bế cô ném lên giường.

"Ngủ đi."

Gương mặt của anh rất gần cô, hơi thở như hòa lẫn vào nhau. Cô chớp đôi mắt to tròn của mình, muốn nói tư thế này của anh rất lưu manh đó.

Thật sự rất lưu manh, vì Hàng Chính dùng hai chân mình để kẹp chân cô lại, tư thế tiêu chuẩn hệt như cây kéo vậy. Tư thế này ở trên chiến trường, thật sự có thể khiến đối phương mất mạng chỉ trong một chiêu. Nhưng bây giờ đang ở nhà nghỉ, ở trên giường, anh đang đè người con gái của mình đấy.

Hàng Chính không chịu đựng nổi. Chúng ta không thể xem thường sự bình tĩnh của Thiếu tá Hàng, nhưng cũng không thể coi nhẹ sức hấp dẫn của cô gái Tô Nam này được.

Thế nhưng cuối cùng vẫn không phát sinh điều gì cả. Anh tùy tiện nói đùa vài ba câu với cô, nhưng chưa kịp nhìn thấy dáng vẻ xấu hổ của cô thì người anh đã nóng như lửa đốt rồi. Anh vừa âm thầm tự mắng mình thất sách thất sách, vừa chạy vào phòng vệ sinh để tĩnh tâm lại.

Ngày hôm sau, đôi tình nhân nhỏ quyết định đến nơi luôn luôn tràn ngập ánh dương, nơi thời gian như lắng đọng. Đó chính là Lệ Giang – cổ trấn Đại Nghiên.

Tuy nhiên trước khi đến cổ trấn Đại Nghiên, Hàng Chính dẫn Tô Nam đi gặp một người.

Người đàn ông tên Quế Miểu này mắt to mày rậm, vóc dáng không cao lắm. Theo lời kể của Hàng Chính, Quế Miểu này từng là thành viên của phân đội một Tinh Hỏa. Một năm trước trong lúc làm nhiệm vụ, anh ta đã bị thương nặng. Theo báo cáo chẩn đoán của bệnh viện, Quế Miểu không thể làm việc tại phân đội Tinh Hỏa được nữa. Lúc Phương Cẩm Lôi hỏi Quế Miểu muốn tiếp tục làm lính hay giải ngũ, anh ta đã lựa chọn tiếp tục làm lính, đề nghị anh ấy chuyển công tác của mình sang Lệ Giang.

Phương Cẩm Lôi hỏi anh ta tại sao nhất định phải đi Lệ Giang.

"Bởi vì đội trưởng nói lúc giải ngũ, anh ấy muốn định cư với các anh em ở Lệ Giang hoặc Nhĩ Hải, tôi muốn đi trước chờ anh ấy."

 [Hoàn] Tô Hàng Hướng Nam -  Trương Tâm ThiêuNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ