- Cảm ơn.
Bác sĩ đi một lúc lại trở vào, trên tay là tờ giấy A4 chi chít chữ, ông bắt đầu giải thích. Hoseok nét mặt quạu đeo không đổi, đăm đăm ngó bác sĩ khiến ông ấy vừa nói vừa rùng mình vì da gà nổi lên từng đợt. Trông anh dữ dằn vậy nhưng thật ra chỉ đang cố tập trung để nhớ từng lời dặn của bác sĩ thôi. Mọi người trong lúc đó cũng im lặng để Hoseok "học bài", vậy mà Taehyung ngồi bên giường lại liên tục quấy phá.
- Vợ nhỏ ơi! Em đói bụng rồi, em muốn ăn bánh kem ... Vợ bé nhỏ của em ơi, em đói i ... i ... Em đói bụng lắm, vợ nhỏ dắt e~
- IM MỒM!!! KHÔNG THẤY ĐANG TẬP TRUNG HẢ!
Taehyung chưa kịp hết hồn thì mọi người trong phòng đã mất vía trước rồi. Nhất là mẹ Kim và nhì là bác sĩ. Ông trước đó vừa nhắc lại "phải thật nhẹ nhàng với bệnh nhân" thì dứt lời liền phản tác dụng. Còn người phụ nữ thương yêu con trai hết mực kia, bà trơ ra một lúc rồi cười sượng đôi ba tiếng.
Anh thư ký biết mình quá đáng, song Hoseok không cố ý. Anh chỉ muốn tập trung nhưng lại có ai đó léo nhéo bên tai thì thật sự khó chịu lắm, bởi vậy mới nổi đóa mà quay sang quát cậu. Mới nhăn nhó đó mà trông Taehyung 2 mắt tròn xoe ngó mình lại khiến anh chột dạ. Đôi tay muốn xoa dịu cậu nhưng bất ngờ đổi ý, cứ đưa ra chơi vơi giữa khoảng không rồi hơi rút về. Mãi sau mới hạ quyết tâm vươn tới xoa mái tóc xù vàng hoe đã lên chút chân đen, Hoseok ngập ngừng.
- X~xin lỗi, tôi không cố tình la cậu đâu. Tôi chỉ~
- VỢ NHỎ MẮNG EM!! BẮT ĐỀN CƠ!!!
Khuôn miệng vuông vức kia lại kéo chành ra thật lớn. Taehyung oan ức khóc rõ to nhưng vẫn không quên "bắt đền" anh. Hoseok trước tình huống khó xử này chẳng biết làm gì ngoài việc ôm chặt cậu mà dỗ dành. Mọi người ai nấy bất ngờ với sự dịu dàng của anh, vì trước đó Hoseok đã có thái độ rất chán ghét cậu thanh niên kia.
- Rồi rồi, không mắng, không mắng nữa. Đừng khóc nữa, tôi đền.
- THẬT Ạ?
Anh thư ký nhìn vẻ tươi tỉnh kia, lấy làm lạ.
"Ủa? Khóc thật hay diễn mà thay đổi nhanh thế??"
- Thật.
Hoseok thề rằng muốn vung tay tán vào đầu cậu thêm lần nữa xem phản ứng tên nhóc này thế nào. Tuy nhiên, ở đây đông người nên ý định của anh phải dời lại vào hôm khác. Cái miệng khóc la kia đã được giải quyết, anh thở phào rời đi và nghĩ rằng dỗ khóc chỉ đơn giản vậy thôi cho đến khi "đứa trẻ" to đùng nọ bắt đầu đòi hỏi ...
- Anh đền gì vậy ạ? Anh đền cho em cái gì thế?
- Cậu muốn tôi đền gì? Ăn bánh~
- EM MUỐN THƠM MÁ!!
"ỦA? LÀ THẰNG NHÓC NÀY 7 TUỔI THẬT SAO?? SAO CHẲNG GIỐNG CHÚT NÀO VẬY!"
Ngỡ ngàng, Hoseok quay sang nhìn bác sĩ và mẹ Kim, mặt nhăn nhó như cầu cứu. Nhưng bác sĩ chỉ gục gật nhẹ nhàng giải thích như thể đó là chuyện hết sức bình thường.
- À, trẻ con hay vòi vỉnh cũng là lẽ thường tình. Người nhà không nên căng thẳng mà hãy tập làm quen với chuyện này~
- NHƯNG VÒI VỈNH LÀ RẤT XẤU! NUÔNG CHIỀU CẬU TA THÌ KHÁC NÀO~

BẠN ĐANG ĐỌC
(HOÀN) 7 tuổi thì bóc lịch mấy kiếp? [VHope]
Fanfic[HE] Cuộc đời anh nhân viên văn phòng chỉ luẩn quẩn với câu nói "Mình lại bị "gài" rồi!"