"Ngày tàn cận kề lắm rồi, anh rể."
Không thể đợi thêm, DoCheon ngắt lời Hoseok vì trong lòng quá đỗi sung sướng khi sản nghiệp của Kim gia sắp sụp đổ.
- Con muốn chúng ta đánh vào điểm yếu của Flamenco? Khá lắm, "cháu dâu". Hơn cả tháng theo ta thì con đã tiến bộ nhiều đấy. Rất có phong thái của người dẫn đầu.
- Cậu quá khen. Con chỉ làm những việc bản thân cảm thấy đúng.
Giacomo đứng bên cạnh nhìn người hắn si mê giỏi giang thế nào thì hạnh phúc lắm. Mắt mũi tít cả lên. Nhưng ngay sau đó, DoCheon liền so sánh hắn với Hoseok, lập tức dấy lên sự đố kị của hắn. Chỉ vì lời nói nặng nề của gã mà khiến hắn tắt cười, suốt buổi chỉ đăm đăm nhìn vào gáy Hoseok chẳng rõ động cơ là gì. Ngay cả việc lấy chai vang mà DoCheon bảo cũng quên mất, đến lúc nhớ thì bất cẩn làm ướt áo ông chủ khiến gã phát bực.
- Mày làm con chó vô dụng cả 3 tháng nay chưa đủ à? Làm có tí việc không xong! Theo tao cả tháng vẫn mãi là thằng ghi chép. Bây giờ về lại GGreek thì gần như buông luôn việc bên này. Hoseok bây giờ còn được việc hơn mày đấy, thằng vô dụng. Muốn làm "cháu" tao thì mày nên biết tự nhục mà trau dồi thêm đi. Mẹ nó, mất cả hứng.
- Xin lỗi ông chủ. Tôi sẽ lau sạch dùm ông, hay để tôi đi mua cái áo mới~
Giacomo hấp tấp đến mức tự làm thắt lưng vướng vào chuỗi hổ phách của DoCheon. Lại gấp gáp kéo ra khiến chuỗi hạt đứt phựt, rơi lung tung trên đất. Gã thật sự phát điên, bật dậy tán mạnh vào mặt tên vệ sĩ hèn kém. Chưa hả giận, gã còn bồi thêm vài ba cái cho đến khi Hoseok bước tới can ngăn.
- Cậu bớt giận. Giacomo dạo này bận bịu nhiều việc ở GGreek nên có chút lơ đễnh. Con sẽ nhắc nhở cậu ta. Để con và cậu ấy nhặt lại mấy hạt đá~
- Không cần! Kêu nó cuốn xéo ra ngoài trước khi ta điên lên rồi sa thải nó.
Diễn cho tròn vai, Hoseok cúi đầu quay lại đỡ Giacomo ngồi dậy. Đến lúc vừa định khép cửa thì DoCheon gọi anh. Hoseok theo phép lại kéo tên vệ sĩ "mặt hầm hầm" quay vào. Vô tình tạo điều kiện cho gã chà đạp Giacomo lần nữa.
- Chuyện gia đình tao, không đến phiên thằng vệ sĩ như mày nghe cùng. Cút ra ngoài!
Hắn bấu chặt tay nắm cửa, lầm lũi lui bước. Hoseok bỗng lo lắng khi nhìn vào biểu cảm kia ...
- "Cháu dâu".
- Vâng? À, con sẽ nhặt chúng lại.
Chỉ vào mấy hạt hổ phách trên đất, anh vừa nói vừa cúi xuống muốn đưa tay nhặt lấy liền bị mắng. Hoseok giật nảy chỉ dám đứng yên trong lúc gã lom khon nhặt nhạnh từng hạt đá.
- Nói tiếp về chiến lược của con đi. Ta muốn nghe thêm.
"Gã không cho ai động vào chuỗi hạt đó. Cả mình cũng không. Chẳng lẽ mấy viên hổ phách có vấn đề?"
- Ừm ... ý con chính là nhắm vào tổn thất của Park gia, lấy sự bù đắp làm điều kiện để lôi kéo họ về phe chúng ta. Dựa vào sự sơ hở của Phó Chủ tịch và Chủ tịch phu nhân, con có thể mang danh nghĩa của cậu đến trao đổi về lợi nhuận cũng như các phúc lợi khác khi họ chịu hợp tác với cậu. Và ... con muốn mời cậu đến trực tiếp bắt tay với họ Park để gây ấn tượng với Chủ tịch và Giám đốc bên nọ. Đồng thời nâng cao sự tin tưởng với nhau ...
![](https://img.wattpad.com/cover/303786814-288-k524170.jpg)
BẠN ĐANG ĐỌC
(HOÀN) 7 tuổi thì bóc lịch mấy kiếp? [VHope]
Fanfic[HE] Cuộc đời anh nhân viên văn phòng chỉ luẩn quẩn với câu nói "Mình lại bị "gài" rồi!"