Chap 46: Khóc Tang

181 42 30
                                    

Mikey nhìn thấy bản thân mình đang đứng ở trên một con sông quen thuộc, trên đầu của cậu chính là tán cây sum suê xanh mướt, cậu có thể nghe thấy tiếng nước róc rách, cảm nhận được làn nước mát đang chảy qua đôi bàn chân mệt nhoài đang gần như sắp đổ gục. 

"Mikey."

Cậu xoay đầu nhìn về phía tiếng gọi. Người gọi là một người có mái tóc đen ngắn rối bù, dung mạo của y mờ mờ ảo ảo nhưng cậu lại có thể dễ dàng khắc họa và nhớ ra từng nét từng nét trên khuôn mặt đó, cậu còn có thể nhớ được đôi mắt xanh trong veo như ngọc lục bảo của người cùng với hơi ấm dịu dàng mà người dó luôn dành cho cậu.

"Ba..."

Cậu nghẹn ngào gọi người đó rồi nhấc chân muốn đến gần để nhìn kỹ người đó hơn, chỉ là khi cậu vừa bước đi thì cổ tay đã bị nắm và kéo ngược lại.

"Đừng đến đó!"

Người đến cũng là người có mái tóc đen dài và biểu tình thì lại là tức giận, Mikey cố chấp quay đầu nhìn lại lần nữa, bóng dáng của người ba thân thương vẫn như cũ đứng yên nơi đó nhưng cậu lại không thể đến gần. Mạnh Dao cắn răng kéo Mikey đi ngược về phía trước rồi nghiêm khắc nói.

"Bồ không được phép ở đây!"

"Tại sao?"

Tại sao cậu lại không thể ở đây? Mạnh Dao mím môi nắm chặt cổ tay của cậu rồi ôn nhu nói.

"Bởi vì bồ chưa thể chết ngay lúc này được."

Mikey một lần nữa mở mắt, bầu trời trên cao đen như mực mà trên người thì lại có một miếng lụa đỏ đang đặt lên ngực của cậu. Cậu cảm thấy cả người mình nhẹ nhàng nhưng trong lòng thì lại nặng như trì, bởi cậu đã nhìn thấy và được ôm chặt bởi Mạnh Dao. Xa xa cậu chính là tiếng cười điên loạn của ai đó lại cũng là tiếng gào rống đâu khổ khi mất đi thân nhân.

Nhưng những tiếng động đó lại không hề lọt được vào tai của cậu. Tất cả đều đã bị chôn vùi và chặt đứt khi cậu ôm được thi thể của Mạnh Dao, cậu run rẩy nhìn khóe miệng đang cong cong thành một nụ cười an nhiên rồi sau đó là kinh hãi khi nhìn thấy những mũi tên đang ghim trên thân thể gầy gò, mảnh khảnh của người nọ.

Bồ không được phép ở đây.

Vì cậu không thể chết cho nên Mạnh Dao đã hi sinh và hiến mạng cho cậu? Mikey ngây người rồi đưa tay lên mũi của Mạnh Dao, tuyệt vọng lần mò chút hơi thở, chút dấu hiệu sự sống từ người bạn đáng quý của mình.

Không có, không có. Hơi thở ấm áp của A Dao không có... Mikey đảo mắt nhìn xung quanh rồi nhận ra tất cả mọi người đều đang chần chừ không dám đi lại chỗ bọn họ.

"Ha...."

Mikey bỗng nhiên cười lớn, giọng cười thê lương chói tai tựa như đang khóc tang làm lòng người nặng nề mà cũng theo đó mà trở nên căng thẳng. Mikey sau khi cười lớn thì mím môi lại rồi gập người ôm chặt lấy thi thể của Mạnh Dao, bàn tay cậu nhẹ nhàng chỉnh trang lại dung nhan của bạn mình, đôi môi mím chặt cũng nhẹ nhàng mở ra.

"Về nhà thôi, A Dao. Chúng ta trở về nhà đi thôi."

Thế nhưng vẫn có người không buông tha mà lao đến nhằm giết chết cậu. Cậu quét mắt nhìn kẻ nọ rồi tiếp tục chỉnh trang lại cho Mạnh Dao, còn kẻ to gan nọ thì bị một con rắn bất ngờ xuất hiện rồi cắn chết. Cậu ôm Mạnh Dao dậy, từng bước từng bước bế người đến chỗ an toàn rồi thả xuống, một chiếc khăn màu trắng xuất hiện rồi phủ lên cơ thể của y, trong cổ họng của Mikey truyền đến tiếng nức nở khe khẽ, cậu lấy tay gạt nước mắt của mình rồi quay lại để đối mặt với một đám người đang bày ra vẻ mặt căng thẳng.

(AllMikey) Trái Ngược (quyển 2)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ