Chap 6: Chăm nom

296 55 48
                                    

Mikey nghĩ rằng bản thân mình rất là giống mấy cái cô nữ chính ở trong teenfic thời cha chú của mình. Hai nhà nội ngoại đều rất có thanh thế oanh liệt, lúc mới sinh còn bị linh hồn của Trùm hắc ám quấn thân, sau đó thì bị ném vô lửa rồi được Chúa Cứu Thế cưu mang nuôi nấng mười bảy năm, sau đó còn trở thành thủ khoa của trường Hogwarts rồi bậc thầy độc dược có triển vọng,....

Thật đấy, cuộc đời của cậu là teenfic thật sao?

"Cậu chủ, đây là canh gà hầm thảo dược, mời cậu uống ạ."

Nữ hầu nhẹ nhàng thổi nguội muỗng canh rồi muốn đút cho cậu ăn nhưng cậu lại lắc đầu, khua tay và bảo.

"Tôi tự mình làm là được rồi, cô không cần phải tốn sức như vậy đâu mà."

Cô hầu lại bảo.

"Cậu chủ, chén canh này nóng lắm, tay cậu bị thương nặng nên là không tự mình làm được đâu ạ."

Mikey bị cô hầu quan tâm đến á khẩu thì chỉ đành ngoan ngoãn để yên cho cô đút, cô hầu thấy Mikey chịu ăn canh rồi thì hồi hộp hỏi.

"Cậu chủ thấy có ngon không ạ?"

"Ngon lắm."

"Hay quá, đây là canh do lão phu nhân đích thân hầm đấy ạ. Cậu chủ ăn nhiều một chút cho khỏe ạ."

Lão phu nhân? Lão phu nhân nào cơ chứ? Với lại cậu đang ở nơi nào đây? Mikey dù trong tâm hoảng hốt nhưng bên ngoài vẫn rất là bình tĩnh mà ngó nghiêng căn phòng mang phong cách hơi hướng Nhật Bản này rồi hỏi.

"Chị ơi, chỗ này là đâu vậy ạ?"

Nữ hầu nghe Mikey hỏi thì dịu dàng cười, cô bỏ chén canh xuống rồi hơi lùi về sau dập đầu với cậu làm cho Mikey phát hoảng mà ngăn cô lại.

"Cậu chính là tiểu thiếu gia của chúng tôi. Nơi cậu ở bây giờ chính là phòng của cậu ở nhà Shinomiya, lão gia và lão phu nhân đã căn dặn chúng tôi là chăm sóc cho cậu và cố gắng giúp cho tinh thần đang căng cứng của cậu được thả lỏng ra."

"Vậy cô là..."

"Tôi tên là Ume, Ume Sayaka, người hầu của cậu ạ."

Mikey nghe thấy cô gái là người hầu của mình thì không khỏi có chút khó chịu, cậu chưa bao giờ thích việc bản thân là chủ nhân hay trên cơ ai cả, tất cả đều là bình đẳng mà, người hầu cái gì không biết nữa.

"Chị đừng gọi tôi là cậu chủ nữa, tôi không phải là chủ nhân của chị."

Cô cũng biết là Mikey không thích khái niệm phân chia giai cấp cho nên rất là thông minh mà bảo.

"Vậy cậu cứ để tôi chăm sóc cho cậu khỏe đi, cậu khỏe xong rồi thì tôi sẽ gọi cậu là Mikey."

Mikey lúc này mới chịu ăn nốt canh và để cho cô băng bó tay của mình, cô nhìn bàn tay bầm tím và sưng to như bị phỏng của Mikey thì cảm thán.

"Cậu bị thương ở tay là nặng nhất, tay của cậu là tay nấu độc dược quý giá nhất mà đám người ấy lại làm vậy... Ume thấy thương cậu quá."

Mikey nghe cô nói thương mình thì cười nhạt.

"Cô với tôi chỉ là người lạ, sao lại thương tôi được?"

(AllMikey) Trái Ngược (quyển 2)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ