PN7 Trả ơn (1)

297 44 23
                                    

Sau khi Mikey làm giáo sư và nhớ lại toàn bộ mọi chuyện đã luôn cảm khái và đau lòng về mọi việc. Nào là liều mạng tạo ra trận pháp để phong ấn Voldemort lại, nào là một mình cô độc hơn một ngàn năm, nhìn bản thân cứ lặp đi lặp lại sai lầm rồi lại thất bại,... Tất cả những việc ấy đều khiến tim gan người ta đau nhức.

May sao cậu được những người kia giúp đỡ, nào là Mộng thần Manila, nào là Vương hậu Nhân Ngư tộc, lại còn có Chủ thần Thú tộc Lunar,.... Nếu không có bọn họ giúp đỡ thì Mikey không biết bao giờ bản thân mình mới có thể được viên mãn giống như bây giờ.

Mạnh Dao đẩy cửa đi vào rồi kinh ngạc nhìn Mikey đang lẳng lặng rơi nước mắt, Mikey lớn lên trong bình an và hạnh phúc cho nên mái tóc cũng không hề đổi màu, vẫn là màu vàng nắng ấm áp và kinh diễm như là một tấm lụa đẹp mềm mại, giờ đây người nọ ngồi ở trên ghế, lẳng lặng rơi nước mắt lại chỉ có chút tiếc nuối chứ đau lòng thì lại ít vô cùng, y tò mò mang trà bánh vào cho cậu rồi hỏi.

"Mikey, sao thế?"

Cậu vuốt mặt rồi mỉm cười, Mạnh Dao ngồi xuống bên cạnh lại được Mikey kéo tay qua nắm chặt, cậu ôn nhu nói.

"Mình sao, mình chỉ là đang nhớ về những điều đã qua thôi."

Mạnh Dao nghe Mikey nói thế thì bần thần, hai viền mắt cũng đỏ ửng, y đặt tay mình lên tay của Mikey rồi siết chặt. Y cũng nhớ, nhớ rất kỹ những năm tháng vừa vui vẻ, chua xót lại thăng trầm ấy, nhưng vì nhớ kỹ cho nên bản thân y lại càng thêm trân trọng hạnh phúc hiện tại của mình.

"Những năm tháng ấy thật đáng sợ. Nếu như mình không nhớ kỹ, không nhắc nhở mẹ đi khám bệnh thường xuyên thì chỉ sợ mẹ mình sẽ... Thôi, không nhắc đến mấy chuyện đó nữa, Mikey, lúc mình biết bồ nhớ lại mọi việc thì vừa vui mà lại vừa sợ."

Mikey cười trừ.

"A Dao sao lại nói thế? Mình nhớ lại mọi thứ cũng là điều tốt mà."

Mạnh Dao lúc này nhịn không được mà khóc nấc, y dựa vào vai Mikey rồi nghẹn ngào nói.

"Đời trước bồ sống quá khổ rồi, không nhớ lại, bình an sống một đời mới là tốt nhất."

Cảnh tượng Mikey suýt nữa bị giết chết vẫn còn in hằng trong ngực y, mỗi lần nhớ lại sẽ là mỗi lần tim y bị bóp chặt lại, mà lúc Mikey bảo bản thân đã nhớ lại ký ức của kiếp trước thì Mạnh Dao ngoại trừ vui ra còn khổ sở và đau lòng. Mikey hiểu rõ cho nên liền đưa tay lau đi những giọt nước mắt của bạn mình rồi cọ cọ mặt mình vào gò má của y.

"Đừng khóc, khóc sẽ làm xấu mặt."

Làm sao có thể không khóc được? Mạnh Dao là người chứng kiến Mikey từ một đứa nhỏ ngây thơ, cái gì cũng không rõ biến thành bộ dáng tàn nhẫn, lãnh đạm thì làm sao có thể không khóc? Càng nghĩ, Mạnh Dao lại khóc nhiều hơn, bả vai cũng run rẩy như thể một cành cây trĩu nặng hoa quả.

"Được rồi, bây giờ hãy để mình kể cho bồ nghe về chuyện này đi."

Mạnh Dao sau khi nghe xong thì thổn thức không ngừng, một ngàn năm đợi chờ trong vô vọng rồi lại bị xem như là một món đồ mà tranh qua tranh lại, Mikey gạt nước mắt cho bạn rồi trượt tay mình xuống để nắm lấy tay y.

(AllMikey) Trái Ngược (quyển 2)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ