Lúc này Văn Toàn đang tìm cách mở cửa. Là cửa tự động, cậu đập rầm rầm thế nào cũng không mở được. Khi chưa biết phải làm sao, đã nghe tiếng bước chân truyền từ phía sau. Văn Toàn hoảng hốt quay người, miệng nhỏ hé mở, sắc mặt tái đi nhìn qua vết cắn trên cổ Ngọc Hải vẫn còn chảy máu. Trái tim bé nhỏ nhảy mạnh liên hồi.
Ngọc Hải như con hổ rình rập con mồi anh quan sát cậu từ xa, khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp đang rất sợ hãi nhìn anh, chiếc áo trắng bao lấy thân thể mảnh mai của cậu, càng khiến người khác thương yêu. Chỉ là cậu con trai này không hề đơn giản như vẻ ngoài vốn có.
*Muốn chạy? Em gây thương tích cho tôi rồi muốn bỏ chạy, lại đây*
Văn Toàn mím môi lắc đầu. Lần này có vẻ Ngọc Hải lười nói chuyện với cậu, anh bước đến chỉ một tay đã bế cậu lên vác lên vai.
*Ừm...ừm*
Văn Toàn đánh lên vai anh túi bụi, miệng chỉ phát ra những âm thanh không rõ ràng đầy sợ hãi. Vừa vào phòng Ngọc Hải đã ném cậu xuống giường với sức lực vừa phải.
Văn Toàn lòm còm bò dậy muốn bỏ chạy, Ngọc Hải kéo chân cậu lại, chỉ một tay cũng đủ kiềm chặt đôi chân thon dài trắng muốt đang quẫy đạp. Một tay mở học tủ kế bên, cầm một túi màu xám rồi ném xuống bên cạnh Văn Toàn.
*Không lộn xộn, ngồi dậy cầm máu cho tôi*
Văn Toàn ngây người, cũng ngưng động tác phản kháng. Hít thở sâu, ngồi dậy kéo lại áo, bàn tay nhỏ cầm túi màu xám mở ra xem, là thuốc và dụng cụ sơ cứu vết thương. Lại nhìn máu trên cổ anh vẫn còn chảy Văn Toàn có chút không biết làm sao. Trong lòng có chút rấm rức khó nói nên lời. Ngọc Hải vẫn đang nhìn cậu chăm chú dường như không bỏ qua bất cứ hành động biểu cảm nào của cậu cả. Văn Toàn suy nghĩ một chút cậu mới từng chút tiến đến chỗ Ngọc Hải.
Rất hài lòng với thái độ của cậu, Ngọc Hải cười.
*Em vẫn còn lương tâm đấy*
Anh nhích người lại gần cậu, nghiêng đầu cho Văn Toàn sơ cứu.
Văn Toàn nhìn một nửa khuôn mặt góc cạnh của anh, sóng mũi thật cao. Đường nét như mê hoặc người khác, chỉ là tính tình quá vô lại. Bàn tay nhỏ có chút run run sơ cứu vết thương cho anh, nhiều lúc vô tình chạm vào da cổ anh, khiến tay cậu nóng rát. Ngọc Hải cúi đầu nhếch môi, anh cảm nhận được cậu con trai này vốn rất non nớt,chỉ là tận sâu trong con người cậu lại tìm được sự lạnh lẽo, còn biết tính kế hại người, quả là thật khó hiểu.
Thật ra vết thương không quá nặng chỉ cần sơ cứu đã có thể cầm máu rất nhanh. Dùng miếng băng keo cá nhân dán lại. Xong mọi thứ Văn Toàn vừa muốn quay người xuống giường. Một lần nữa vòng eo nhỏ nhắn liền bị Ngọc Hải dễ dàng choàng qua ôm chặt lấy.
Lúc này cậu quỳ anh ngồi, khung cảnh vô cùng ái muội. Văn Toàn mím môi, đôi mắt xinh đẹp mở to khó tin nhìn anh. Người đàn ông này sao lại giở trò nữa rồi. Bàn tay nhỏ ra dấu.
(Buông ra, tôi đã giúp chú xử lý vết thương rồi, chú muốn gì nữa?)
Đối với một số người khi không giao tiếp với người không nói chuyện được, sẽ khó nắm bắt được ngôn ngữ người câm. Thế nhưng Ngọc Hải thì khác anh rất am hiểu thì phải. Anh kéo bàn tay nhỏ của cậu đặt lên miệng hôn nhẹ, cười nham hiểm.
*Vết thương do em gây ra, em phải chịu trách nhiệm là đúng. Còn việc có cho em về hay không là chuyện của tôi*
*...........*