Cả người Bạch Thiển cứng lại, ông ta vẫn khó tin. Lại nghe Trác Cửu nói tiếp.
*Thằng bé đó không hề đơn giản, đây không phải là trùng hợp. Tại sao hôm nay đám người kia lại biết địa điểm chúng ta đến. Đã vậy còn chuẩn bị chu toàn. Suy ra chỉ có thể là Văn Toàn. Con không thấy từ đầu đến cuối đám sát thủ không hề quan tâm đến Ngọc Hải hay sao*Ông ta càng nói thì con ngươi hiện lên hung ác.
*Với lại từ ngày thằng bé đó bên cạnh, Ngọc Hải liền thay đổi. Loại người đó chỉ đem đến xui xẻo cho chúng ta. Ba muốn nó biến mất*
Hai tay Bạch Thiển nắm lại, âm trầm nhìn Trác Cửu.
*Sao ba không nghĩ là Ngọc Hải, ai biết là nó muốn thao túng tất cả thì sao*
*Im miệng*Trác Cửu quát lớn, liền mắng*
*Mày đừng tưởng tao không nhìn ra chúng mày đều mê muội Văn Toàn. Đừng ngu xuẩn mà giết lẫn nhau. Chỉ riêng hôm nay thôi cũng thấy thằng đó không tầm thường rồi. Mày không làm được thì đứng qua một bên*
Bạch Thiển căm phẫn không nói nữa. Trác Tư Sở vội làm dịu cơn giận của ông ta.
*Ba, ba đừng giận, để chúng ta điều tra một chút, giờ này Ngọc Hải mê luyến cậu ta đến thế. Nếu chúng ta chạm đến cậu ta ngay bây giờ lỡ Ngọc Hải sẽ trở mặt với ba thì sao*
Lời Trác Tư Sở không phải là không có lý, Trác Cửu hung ác cười khảy.
*Tao đưa nó lên được thì cũng sẽ hạ nó xuống được, cũng có thể khiến nó biến mất trên thế gian này*Ông ta nhìn ra ngoài cửa sổ, đôi mắt đỏ ngầu.
Bên này sau khi Arthit và Somcha tiếp báo đài, mệt mỏi trở về. Somcha gọi điện cho Đằng Long.
*Anh bị điên rồi đúng không, tôi chỉ bảo anh cho Văn Toàn một bài học. Anh đang làm trò gì thế?*
Đằng Long ôm lấy người đẹp nằm trên sofa, xem tin tức đang phát.
*Cô bình tĩnh nghe tôi nói, Văn Toàn là ai, là con trai nuôi được Bạch Thiển cưng chiều, bây giờ lại là người của Ngọc Hải. Nếu chúng ta chạm đến cậu ta chắc chắn sẽ gặp phiền phức. Cho nên tôi phải mượn tay người khác chứ*
*Ý anh là, anh mượn tay Trác Cửu trừ khử cậu ta?*
Nói đúng hơn là trừ khử cả Ngọc Hải, hắn muốn xem nội bộ xáo trộn tự tay giết nhau sẽ hấp dẫn thế nào.
*Đúng vậy, cô rất thông minh, nhẫn nại một thời gian nhé, người cô ghét sẽ nhanh biến mất thôi*
Hai mắt Somcha sáng lên, xem ra tên Đằng Long này không quá vô dụng.
*Được rồi tôi tin anh*
***************************
*Bố, ổn không?*
Ngọc Hải ngồi đối diện Trác Cửu, nhìn qua vết thương trên vai của ông ta.
*Chỉ là vết thương nhỏ, sao lấy được mạng bố*Trác Cửu nhếch môi.
Ông nhìn qua Ngọc Hải, bất ngờ hỏi một câu.
*Ngọc Hải sau hôm nay đám sát thủ đó không hề nhắm đến con?*
Ngọc Hải nhìn ông, anh lại cười, nụ cười thản nhiên.
*Vì chúng muốn bố con chúng ta tương tàn, giống như sự nghi ngờ của bố bây giờ xem như đúng ý chúng rồi đấy*
Lời anh nói làm Trác Cửu nhíu mày không ngờ anh thẳng thắn nói ra vấn đề nghi vấn trong lòng ông.
*Bố, nếu con muốn ra tay, thì...*Anh lại nói tiếp.
Anh nhìn qua vết thương trên vai ông.
*Không đơn giản thế này*
Sắc mặt Trác Cửu dịu xuống không ít, xua tay.
*Được rồi do bố nghĩ không thấu đáo*
Ngọc Hải bước đến đỡ ông ta nằm xuống.
*Bố nghỉ ngơi đi, chuyện này cứ để con giải quyết*
Nói rồi anh nhanh chóng rời khỏi phòng, Trác Tư Sở đứng sau vách tường, nhìn bóng dáng Ngọc Hải. Phía sau cô ta còn có một tên thuộc hạ, hai người chỉ lẵng lặng nhìn nhau. Bất ngờ lúc này người giúp việc bưng đồ ăn đi vào phòng Trác Cửu.
*Chờ đã*
Trác Tư Sở vội gọi lại, đôi mắt sắc bén quan sát mâm thức ăn.
*Đây là gì?*
Người giúp việc nhìn qua chén canh màu nâu, nhẹ nhàng giải thích.
*Đây là canh nấu từ sâm đỏ bổ máu cho ông chủ*
Trác Tư Sở gật đầu nhìn qua một lượt rồi mới phất tay ý bảo bà ta đi đi. Người giúp việc đi được mấy bước, nhẹ thở phào còn nhìn qua tấm kính thấy Trác Tư Sở không quan tâm đến bà ta nữa. Mới mở ra nhẹ nhàng bước vào phòng Trác Cửu.