Cuộc gặp mặt bất đắc dĩ này xảy ra cũng thật trùng hợp. Lee Donghyuk hai bàn tay còn nhấm nháp nước cùng với mùi xà phòng thoang thoảng dễ có thể ngửi thấy. Cậu bực bội vứt chiếc khăn vừa nhận từ tay Mark xuống, giống như vứt bỏ một món rác rưởi khiến đôi bàn tay ngọc của cậu có thee bị vấy bẩn.
Cậu nhận ra trong con ngươi của hắn có một tia dao động vụt lướt qua, nhưng cũng có thể chỉ là do cậu đã suy nghĩ quá nhiều. Mark dường như chẳng mấy tức giận gì với hành động của Donghyuck, cũng chẳng có một tia biểu cảm nào như cậu kỳ vọng. Hắn thẳng thắn nhìn vào chính bản thân mình trong gương, trong chốc lát liền im lặng.
"Sao đây? Một cuộc gặp trong nhà vệ sinh có phải xứng đáng với một người như tôi lắm đúng không?", Donghyuck buông một câu giễu cợt.
"Không thì sao?"
"Anh!?", Người nhạt nhẽo vốn dĩ không biết thế nào là đùa, đáng ra chân lý nàu Donghyuck phải sớm hiểu từ con người khô khan của Mark mới phải.
"Cậu đến bao giờ mới ngừng việc nói ra những lời trẻ con như vậy đây? Hay là việc ở chung với Minhyung lâu quá khiến cậu quên mất bản thân đã bao nhiêu tuổi rồi?"
"Tôi cảm thấy sống vô tư như Minhyung ít nhất cũng không phải ngày ngày chịu giày vò đến phát điên như anh"
Hai người kẻ tung người hứng, anh nói một câu tôi đập một câu không ai chịu nhường ai. Donghyuck cảm thấy tình huống này nếu đứng ở góc độ nhìn vào của người thứ ba thì cực kỳ khó coi, nhất là khi hai người đàn ông này đều đã là những nhân vật có vị trí vững chắc và tiếng tăm trong giới thượng lưu.
Donghyuck thở dài một hơi, không muốn giằng co lời thoại với Mark nữa. Cậu xoay người, nhanh chóng muốn rời đi, nhưng ngay khi bước chân vừa chạm đến ngưỡng cửa, chất giọng trầm đều của người đàn ông sau lưng đột nhiên vang lên một cách khô khan.
"Tôi hy vọng tất cả những chuyện xảy ra ngày hôm nay, cậu sẽ không nhắm vào Yoon Miho, cô ấy không liên quan gì đến vụ tai nạn này..."
"Xin lỗi? Ngài Lee, anh đang ra lệnh cho tôi phải nhắm mắt làm ngơ nhìn bạn thân nhất của mình đấu tranh với thần chết một cách oan ức như vậy sao?"
Điều Donghyuck cảm thấy nực cười ngay từ đầu chính là cuộc gặp mặt không danh chính ngôn thuận trong cái nơi bốc mùi này, và bây giờ, chuyện nực cười vẫn cứ không ngừng liên tiếp xuất hiện, khiến cho cậu cảm thấy Mark giống như một tên đần vậy.
Thông minh mà không biết sử dụng đúng chỗ, vậy thì còn gọi gì là thông minh đây?
"Tôi biết cậu đang nghĩ gì, và tôi cũng không muốn Yoon Miho vì cậu mà phải chịu bất cứ tổn thương nào cả."
Mark thản nhiên rút ra một điếu thuốc, tiếng bật lửa lạch cạch vang lên, và chỉ chưa đầy mấy giây sau, từ sau lưng Donghyuck truyền đến một mùi hắc nồng khó ngửi, thậm chí cậu còn nhìn thấy trong không khí còn lả lướt một màng khói xám mỏng.
Rầm!
Không biết là do tiềm thức quyết định hay do lý trí quả quyết rằng Donghyuck phải xông đến cho tên độc tài này một cú đấm mà hiện giờ hai người đang ở trong một tình thế vô cùng căng thẳng, thậm chí có thể sẵn sàng giết nhau bất cứ lúc nào.
BẠN ĐANG ĐỌC
[Longfic][MarkHyuck] Có Chồng Không Thể Ly Hôn!
RandomNguyên tác: Grinsell Tại sao Donghyuck lại phải ly hôn với chồng mình? Đừng có bắt cậu làm mấy điều không bao giờ xảy ra đó nữa!