Chương 21

2.3K 275 13
                                    

Nói về ấn tượng ban đầu khi Donghyuck nhìn thấy Yoon Miho, ngoài dáng dấp quen mắt ra, còn có tâm tư khó đoán, một đứa con gái nguy hiểm phải dè chừng...

Thế nhưng khi tiếp xúc lại là một chuyện khác. Yoon Miho tính tình cởi mở phóng khoáng, ăn nói vô cùng có duyên, chủ đề trên trời dưới đất đều bàn được. Cậu và cô ấy, hình như có vài điểm chung thì phải.

- Phải a, tớ cũng ghét môn Sinh, thế nhưng ông tớ luôn nói tớ phải cố gắng.- Miho bặm môi, day day một chút.

- Yoon gia nổi tiếng nghiêm khắc, phải là tôi có đánh chết cũng sẽ không ngồi trong khuôn phép.

Donghyuck hút rột rột mấy hạt trân châu bị tắc ở ống hút, đảo mắt nhìn ra ngoài đường qua tấm kính cửa, hai chân đong đưa vội vã.
Miho tinh ý nhận ra điều khác thường từ nơi cậu, liền chủ động nói.

- Nếu cậu còn bài tập thì về trước đi, tớ trả tiền xong sẽ có người đến đón.

- Ngại quá, hôm nay phiền cậu, mai tôi sẽ mang tiền đến trả lại.

- Cậu có mang đến tớ cũng không nhận, đừng làm chuyện đó nữa.- Miho xua tay từ chối.

Khi Donghyuck chuẩn bị đứng lên, Miho còn quên kéo áo cậu lại, xin số.

- Cả lớp xin hết rồi, còn mỗi mình số cậu thôi.

...

Donghyuck hiện tại đang đứng trước cửa nhà của chính mình, hít một hơi thật sâu, tay vẫn chưa dám mở cửa.

Quỷ! Đèn phòng khách tắt, Minhyung biết rồi!

Cạch. Cạch.

Cậu tra chìa khoá vào ổ, trong đầu tưởng tượng ra hàng ngàn những cảnh tượng ăn vạ khóc lóc của hắn khi cậu trở về. Tâm lí đã chuẩn bị xong, còn một việc nữa chính là làm sao để dỗ cho tên chồng này hết khóc, đó mới là bài toán khó.

- Minhyung a?

Không một tiếng đáp lại.

Lee Donghyuck mặt tái dần, bước chân đi nhanh hơn, vừa đi vừa liên tục gọi tên hắn.

- Minhyung à...

...

Lần cuối cùng Donghyuck gọi Minhyung, chính là thấy hắn ở sau ghế sofa, ngồi bó thành một cục, im im không nói năng gì. Donghyuck thở phào một hơi.

Lại còn có trò này, không phải giống đứa trê bị trầm cảm quá đi.

- Minhyung, em có mua nước dưa...

- Anh không ăn, Huyckie đi đi

Donghyuck lọ mọ tay bật đèn, tay đặt cốc nước xuống bàn, sau đó đi ra đằng sau, ngồi xuống cạnh Minhyung. Mà người kia, thấy cậu đến, còn quay lưng né tránh.

- Em xin lỗi mà. Không phải em đi ra ngoài mua nước cho anh sao?

- Vậy sao phải lén lút? Làm chuyện mờ ám mới lén lút.

Donghyuck đứng hình.

- Ai dạy anh cái này vậy?

- Trên phim đó.

Quả thực đồ công nghệ không có thứ gì tốt. Donghyuck mắt nhắm mắt mở bỏ qua cho mấy bộ phim nhảm nhí chiếu trên cái hộp đen kia, cậu cầm tay Minhyung, sau đó lại bị hắn nhanh chóng rụt ra.

[Longfic][MarkHyuck] Có Chồng Không Thể Ly Hôn!Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ