Chương 46

2K 167 13
                                    

Việc làm hoà cái gì cũng xong rồi, Mark là một tên rất biết tận dụng thời cơ, rèn sắt khi còn nóng hổi, ngay ngày hôm sau đã đích thân lái xe đưa Donghyuck dạo chơi thành một ngày. Donghyuck trái ngược vui mừng lại thập phần hoài nghi nhiều hơn, hỏi hắn lúc trên xe an nhàn thế này, còn công việc kia thì thế nào, hắn chỉ bật cười thoải mái đáp.

- Anh nhắn tin cho Miho, nói sáng nay có việc về trường làm thủ tục, cô ấy không quản đâu.

Donghyuck nghe xong chỉ biết lặng lẽ muốn xuống xe. Mẹ nó! Đời người sao có thể sống tâm tư tùy tiện như vậy!?

- Anh không nghĩ đến cô ấy cũng có việc riêng sao?- Donghyuck gạt gọn mấy sợi tóc mái vướng víu, mặt nhăn mày nhíu vì gió bên ngoài quá lớn.

Thấy bảo bối nhỏ chịu đựng đến biến dạng chỉ vì một cơn gió, trong phút chốc Mark cảm thấy vừa đáng yêu vừa buồn cười. Cái vẻ mặt này, trước đây hắn chưa từng thấy qua, chỉ là khoảng cách bây giờ so với trước kia đã khác đi nhiều, căn bản những cơ hội như thế này, đều là do vì hắn chịu bản thân thay đổi mà có được.

Hắn chỉnh lại cửa kính xe, để nó nâng lên cao một chút, sau đó lại nói.

- Em ấy thì có việc gì chứ? Chỉ là một thư ký, nhìn em ấy còn nghiêm túc trong công việc hơn cả anh.

Lời nói vừa thoát ra, Mark lại nhớ lại viễn cảnh của hôm trước, khiến hắn cho rằng lời vừa rồi mình nói cũng chẳng phải quá đúng .

- Nghiêm túc? Cô ấy được giáo dục để trở thành một nữ nhân thành đạt, còn anh đi học còn dám mạnh dạn ngủ trong giờ, anh so sánh cái thứ hiển nhiên như vậy làm gì?

- Anh không có ngủ trong giờ! Anh chỉ úp mặt xuống thôi!- Hắn nhún vai biện minh.

- Anh có thể úp được cả 5 tiết học sao!? Sao anh lại tài tình quá vậy!?- Donghyuck hoàn toàn không tin vào lý do vô lý này.

- Được, được, được, em đúng, là anh ngủ đấy, không cãi nổi em đâu.

- Anh!

Donghyuck chưa muốn dừng lại, mà Mark cũng không chịu học cách nhường nhịn, thành ra đôi bên dọc đường cãi cọ nhau đến ồn ào, chỉ đơn thuần là tranh luận, nhưng bọn họ nói lý không thấy lý, đơn giản giống hai đứa trẻ tranh nhau xem trứng có trước hay gà có trước thì đúng hơn.

...

Bánh xe lăn chầm chậm rồi dừng lại dưới chân núi, Donghyuck cãi đến mệt mỏi, thở phì phò ngửa ra đằng sau, không quên đem ánh mắt chán ghét dán lên người nam nhân đang lúi húi với mấy thứ đồ đạc cá nhân kia.

- Rốt cuộc là đang làm gì?- Donghyuck nhướn sang từ ghế bên cạnh, nhanh chóng nhìn xuống điện thoại, lại không biết nghĩ cái gì mà bật cười. - Không phải nói cao đến mấy cũng không bằng Thiên lão sao?

Donghyuck vui vẻ nhìn mặt Mark dần đen lại. Chuyện chẳng có gì to tát cả, thậm chí người trong cuộc chỉ đơn giản là cho hắm một cái tự vả đáng hận! Yoon Miho ấy vậy mà cũng xin nghỉ hôm nay, thật trùng hợp làm sao! Bây giờ ở công ty hiện tại chính là không có mái che mưa rồi, nghĩ đến càng thêm buồn cười.

[Longfic][MarkHyuck] Có Chồng Không Thể Ly Hôn!Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ