Donghyuck tại trường yên yên ổn ổn học tập, dưới sự bảo hộ của Sung Chan nghiêm ngặt đến một con bọ cũng không thể tùy tiện nhảy bừa lên vai áo, nhiều lúc lại như cún con vẫy đuôi diễn trò, khiến một người như Donghyuck cậu dù ngoài miệng kêu chán ghét nhưng cũng chẳng nỡ đuổi xa. Sung Chan ngoài mặt tốt bụng, sâu trong nội tâm ấm áp, cái gì cũng có thể cười xuề xoà, nam nhân này cũng thực khá nhiều điểm ấn tượng.
Donghyuck hài lòng nhìn Sung Chan đang chăm chú bóc gọt vỏ hồng cho cậu, bằng một con dao nhỏ y lấy từ đâu đó ra, còn số hồng lấy từ đâu, tất nhiên y cũng thành thật khai luôn.
- Hồng trong vườn trường, đích thân tay tôi hái cậu chủ khỏi lo vấn đề chất lượng!
Donghyuck cầm lên một miếng hồng nhỏ gọt đẽo xinh xắn, gượng cười một tiếng góp vui. Thật con mẹ nó ăn gan to bằng trời! Miếng hồng giá trị 20000 won này cậu ăn nuốt không có nổi!
Nếu để chuyện này hiệu trưởng biết...
Nếu để chuyện này hiệu trưởng biết...
Thì đúng là trò cười cho toàn thể đại học B!
- Hồng ngon đúng không?
Sung Chan đến tận giờ hoàn toàn không cho rằng chuyện hái hồng trong vườn hiệu trưởng là chuyện gì đó to tát, y hiện tại cũng muốn ăn thử một miếng, nhìn Donghyuck đầy chờ đợi, còn tiếc nuối về việc sẽ ngon hơn nếu bỏ hết đống hồng này vào tủ lạnh, ăn dần.
- Ngon, chất lượng.- Donghyuck nói, dù rằng chỉ mới cắn một miếng đã cảm thấy sống lưng lạnh buốt.
- Nếu cậu chủ thích, ngày nào tôi cũng ra vườn trường hái cho cậu, còn có bưởi...
- Thôi! Dừng! Mua bên ngoài cũng được mà.
Sung Chan bĩu môi bỏ dao xuống, ra vẻ tri thức nhìn thẳng.
- Cậu chủ, đồ ngon phải trảy trực tiếp, rửa sạch là ăn ngon nhất, mấy thứ khác bên ngoài đều có dính hoá chất ít nhiều, rất tổn hại!
Donghyuck khoé miệng giật giật, tròng mắt thu lại hình ảnh ông cụ non lấy đạo lý từ trên trời làm trọng dụng này, thiếu điều muốn xông đến đạp cho y vài phát.
Vậy cậu nói xem hái trộm trái cây trong trường là tổn hại hay không tổn hại!?
- Nhà tôi không có vườn, nhưng nhà ba mẹ tôi thì có, cậu hãy đến đó trảy, đừng có trảy tùy tiện ở trường.
Sung Chan cơ hồ đã hiểu, nhanh chóng chặn họng cậu bằng một miếng hồng cố ý gọt lớn, khiến cho hai má mềm mềm của Donghyuck phồng lên. Y khoái chí lao đến dùng móng nhéo nhéo vài cái, tiếng haha không ngừng phát ra từ cổ họng.
- Được, được, được. Cậu chủ, cái này tôi nghe theo cậu!
...
Trái với Donghyuck và Sung Chan còn mải mê tận hưởng ngày tháng sinh viên nhàn nhã thanh đạm, thì tân vị chủ tịch tương lai của M, Mark Lee lại đang lao đầu vào những con số và những bảng chiết khấu thống kê dài dằng dặc như chuyện tình trắc trở của hắn.
Mark bực bội vò rối mái tóc, vứt hết xấp giấy sang một bên. Tuổi trẻ như hắn ấy mà, đối diện với khó khăn cao nhất thường dễ cảm thấy xúc động tức giận, Mark chính là bị những cái sai làm cho đau đầu, sai chỗ này sửa đi lại sai ra một chỗ mới, rốt cuộc lỗi sai không bao giờ ngừng lại!
BẠN ĐANG ĐỌC
[Longfic][MarkHyuck] Có Chồng Không Thể Ly Hôn!
RandomNguyên tác: Grinsell Tại sao Donghyuck lại phải ly hôn với chồng mình? Đừng có bắt cậu làm mấy điều không bao giờ xảy ra đó nữa!