- Hoang đường.
Donghyuck đem ánh mắt khinh bỉ nhìn Na Jaemin, sau đó tượt người xuống giường, đứng lên đi lấy áo khoác.
Cái gì mà bệnh yêu? Cậu chẳng có yêu đương gì tầm này cả.
Na Jaemin bộ dạng vẫy đuôi nhưng cực kì nghiêm túc, phút chốc bị phản ứng của Donghyuck làm cho hồ đồ, gương mặt từ đen chuyển sang hồng, không cam tâm mà căng giọng nói.
- Tao bây giờ không dám chắc với mày, nhưng về sau nghiệp quật đừng tìm tao nói chuyện!
Donghyuck đang đi đột nhiên khựng lại. Na Jaemin nửa quỳ nửa ngồi trên thảm lông, hai mắt long lanh sắc bén, gò má phiếm đỏ vì giận, gầm gừ trong cổ họng một cách vô hại.
- Được rồi, ngoan đi, tao ra ngoài, sẽ mua quà cho mày.
Na Jaemin bị giọng điệu như cha thiên hạ của Donghyuck làm cho tức càng thêm tức. Sẵn có điện thoại ở đấy, không chờ cho Lee Donghyuck có cơ hội chạy thoát, nó một đường vung tay cao thật cao, ném mạnh.
Donghyuck may mắn vừa kịp chạy ra khỏi cửa, còn kịp nghe thấy tiếng va đập kêu khô khốc phía sau lưng, hai vai tự động co lại đồng bộ, gương mặt chỉ hiện lên một chữ "nể".
Na Jaemin còn hét rất to, dường như không phân biệt đây là nhà ai, chỉ muốn cho Donghyuck một cước dập nát như cái điện thoại đáng thương nằm trên sàn.
- Mày đừng có vác mặt về!
...
Lee Jeno khăn tay gói cuốn thong thả bước vào Lee gia.
Đã gần một năm anh không ở đây rồi, mọi thứ đều do Jung Sungchan và quản gia Park trên dưới lo liệu.
Lại nói sau khi cậu chủ Lee khỏi bệnh, Lee Jeno không cần phải chăm bẵm hắn như chăm em nữa, việc sự càng lúc càng thảnh thơi, thế nên, để thưởng cho những tháng ngày "làm trâu làm ngựa làm rồng" của hắn khi còn Minhyung, Lee phu nhân đã thưởng cho anh được về nhà thăm thú nghỉ ngơi dài ngày.
Lee gia ngoài mặt, hở tí lên báo sẽ bị bịa đặt này nọ, thế nhưng cá nhân anh lại cảm thấy, làm gia nhân ở Lee gia, nếu dễ thở thứ hai, thì chẳng ai dám nhận thứ nhất. Làm gì có người chủ nào cho gia nhân nghỉ ngơi tận gần một năm trời như bọn họ không!?
Kì thực Jeno thật sự có chút nhớ thói quen công việc, thế nên trở lại lần này, là sớm hơn dự định tận một tháng.
Lee Jeno lên đây không mang theo gì nhiều, chỉ có đúng một cái vali, tiêu sái bước dọc đường vào nhà chính, thỉnh thoảng sẽ rảnh rỗi đưa mắt nhìn xung quanh tìm kiếm sự thay đổi mới. Vừa hay tới cửa đã gặp Jung Sungchan. Tên nhóc láu cá này, mới năm ngoái vào làm còn để mái ngố tàu, thế mà bây giờ đã ngôi lệch nhuộm khói rồi, gương mặt hao gầy đi không ít, nói chung là nhan sắc có lên hương.
Jung Sungchan vội vội vàng vàng không biết đi đâu, ngẩng đầu lên đã thấy anh, hai mắt mở lớn, mày dãn ra ngạc nhiên.
- Anh Jeno?
- Cậu đi đâu thế, dạo này....
Ngày đầu gặp gỡ tránh tai vạ miệng, Lee Jeno thừa biết thằng nhóc này sợ nhất là bị so sánh với anh, cả ngày toàn cay nghiệt chống đối, nếu không muốn nói thẳng ra là không thích, thì Jung Sungchan chính là kiểu người như thế.
BẠN ĐANG ĐỌC
[Longfic][MarkHyuck] Có Chồng Không Thể Ly Hôn!
De TodoNguyên tác: Grinsell Tại sao Donghyuck lại phải ly hôn với chồng mình? Đừng có bắt cậu làm mấy điều không bao giờ xảy ra đó nữa!