Na Jaemin đã được chuyển đến bệnh viện lớn của thành phố. Huang Renjun lo lắng đến mức, tưởng chừng như tim đã ngừng hoạt động, phải trốn ra ngoài ban công hít thở không khí một lát. Thế nhưng phòng cấp cứu còn chưa tắt đèn, cậu ta cho dù có trốn xuống bảy tầng địa cầu, vẫn có cảm giác giống như nửa đời sau này không thể sống yên được.
"Đứng ngoài này làm gì? Lãng mạn lắm đúng không?"
Chẳng cần quay người lại vẫn biết đó là giọng nói của ai. Huang Renjun bật cười chua chát, điếu thuốc chuẩn bị châm lửa thả vội từ trên ban công xuống dưới, hành động tưởng chừng như đối phương không thể nhìn thấy, lại giống như một kẻ ngớ ngẩn lấp liếm.
Bọn họ chính là. Trong hoàn cảnh nào cũng có thể buông ra lời châm chọc nhau được.
"Tao ra đây hít thở một chút, tao không thích mùi bệnh viện."
"À..."- Donghyuck dùng tay gỡ cổ tay áo, giọng điệu có chút khinh bỉ ."Nói đi, Jaemin làm sao?"
"Không phải nói rồi sao?"
"Tai nạn?"
Huang Renjun lắc đầu. Cậu ta biết hiện tại điều Donghyuck nghĩ đến là gì, thế nhưng dường như tận sâu trong lương tâm của cậu ấy không muốn cậu ấy phải khẳng định điều đó. Trong ba người bọn họ, chỉ có Na Jaemin là người đơn thuần nhất, dĩ nhiên không phải kiểu đơn thuần ngu ngốc kia, nhưng cũng không phải quá tinh ý trong một vài chuyện.
"Tao chỉ muốn nói nó không giống một vụ tai nạn bình thường."
"Ý mày là sao?"
"Tao không có căn cứ, nhưng tao muốn mày tin rằng, có người muốn hại cậu ấy, tao đoán, là vì mày đi?"
Donghyuck ngẩn người nửa ngày mới tiêu hoá hết được đống câu chữ trong lời nói ẩn ý của Renjun. Trong phút chốc, sắc mặt cậu liền đen lại, đồng tử toát ra một tia tức giận, sinh khí dồn hết lại vào trong lòng bàn tay.
"Renjun, mày...đang đổ lỗi cho tao sao?"
Giống như nói thêm một câu nữa không chừng tình bạn chục năm qua giữa bọn họ sẽ không cách nào cứu vãn nổi.Thế nhưng Huang Renjun đối với Jaemin thế nào, trong lòng Donghyuck ắt phải hiểu rõ nhất, tại sao hiện tại lại phải nổi giận với cậu ta?
"Mày..."
"Jaemin vì muốn giúp mày, cậu ấy đã tự mình đi điều tra tất cả mọi chuyện. Không ngờ tới đúng không? Chuyện này không phải do mày thì là do ai?"
Donghyuck quan sát ánh mắt của Huang Renjun đã có phần thay đổi. Chính là loại thay đổi đã cảm nhận được từ rất lâu...Chỉ là, hôm nay cậu mới sững sờ nhìn ra...
Hoá ra giữa bọn họ, sớm đã bị chia cắt thành hai ranh giới rồi.
Nhưng dù cho có thật sự như vậy đi chăng nữa, thù đó cũng chỉ là những cảm giác đáng ghét nhất thời mà thôi. Mối quan hệ giữa bọn họ xây dựng được đến ngày hôm nay, không thể một câu muốn phá là phá được.
"Chuyện điều tra, tao rất cảm kích, thế nhưng mày phải hiểu cậu ấy là tự nguyện, tao cũng không bắt ép cậu ấy. Hiện tại trước mắt Jaemin đang nằm trong kia, chúng ta còn chưa biết chuyện gì sắp xảy đến, làm ơn, coi như tao cầu xin mày, đừng làm nội bộ giữa chúng ta lục đục thêm nữa."
BẠN ĐANG ĐỌC
[Longfic][MarkHyuck] Có Chồng Không Thể Ly Hôn!
De TodoNguyên tác: Grinsell Tại sao Donghyuck lại phải ly hôn với chồng mình? Đừng có bắt cậu làm mấy điều không bao giờ xảy ra đó nữa!