Tai Mark bắt đầu lãng đi, hắn không hiểu do hắn nghe nhầm hay cậu nói nhầm nữa. Hắn vội vã hỏi lại.
- Em nói gì cơ?
- Mark? Anh không hiểu sao? Em chỉ coi anh như một người bạn, một người anh trai...
- Em nói như vậy là sao!? Em đùa anh đúng không?- Mark bắt đầu mất bình tĩnh. Hắn không thể chấp nhận nổi sự thật này đâu, tại sao ba năm rồi, con mắt của hắn vẫn chẳng thể nào nhìn thấu cậu?
Donghyuck trái lại đối với thái độ khẩn trương của Mark trở nên khó hiểu. Cả người cậu bị lắc qua lắc lại đến chóng mặt, Donghyuck cau mày gạt mạnh tay hắn đang ép chặt lấy tay cậu ra, ánh nhìn trở nên không thể tin nổi .
- Mark? Anh như vậy là sao? Hôn nhân này của chúng ta là hôn nhân lợi ích, và em chỉ có nhiệm vụ giúp đỡ anh từng bước lên cao, em không hề có tình cảm đặc biệt nào với anh cả!
Lời nói chắc như đinh đóng cột của cậu khiến Mark càng thêm đau đớn. Hắn không sợ thất bại, nhưng lại sợ cái cách mà Donghyuck xây cho hắn một bức tường ngay từ đầu như thế này. Nghĩa là Donghyuck không những không muốn dây dưa, chính là muốn sòng phẳng mối quan hệ hợp tác đôi bên này.
Hắn thừa nhận hắn đang ngủ quên trong mộng tưởng những tháng năm đi học khiến trái tim hắn trở nên yếu đuối, chỉ vì một nụ cười của người thiếu niên liền lưu luyến đến tận bây giờ. Thế nhưng đến khi hắn mở lòng bản thân mà đón nhận thứ gọi là tình yêu đã chết trong hắn, Donghyuck lại một mực lạnh lùng.
Thật không công bằng!
- Em không có tình cảm với tôi? Thì sao chứ?
Hắn cười lạnh, thất vọng chẳng thể giúp hắn lúc này hoàn toàn gượng dậy, gương mặt muốn tàn phá tất cả này, hắn như biến thành một con quỷ điên cuồng trong mù quáng vậy.
Donghyuck nhìn Mark vừa kiên định vừa thả lỏng. Cậu thực sự không cố ý nói những lời này, thế nhưng thái độ của Mark bây giờ khiến Donghyuck muốn lùi xa hai bước chống lại.
- Thì sao?
- Chúng ta đang dưới trướng kết hôn hợp pháp từ luật pháp, em yêu tôi hay không có khác gì nhau đâu?
- Anh! - Đúng là không làm người khác thấy vọng. Donghyuck bị chọc tức đến đỏ cả mặt, lồng ngực phập phồng hô hấp, tay run run đưa lên cởi cúc áo, nhanh chóng muốn đi vào trong. Nhân lúc cậu còn chịu đựng được, tốt nhất cả hai nên dành không gian riêng tư cho nhau thì hơn.
- Anh say rồi!
Bộp!
Mark dùng lực cánh tay nhanh chóng ngăn cản bước đi của Donghyuck, một lần kéo cậu vào lòng, tay vòng ra sau siết chặt phần eo nhỏ. Donghyuck hoảng loạn giãy ra, sắc mặt càng trở nên tồi tệ.
- Mark, em có võ...
- Thời đại này làm gì còn ai không biết dụng võ? Em đá tôi một chiêu tôi đá em một chiêu!- Mark gằn ra từng chữ, dường như không hề hài lòng trước sự phản kháng dữ dội của người yêu.
- Được vậy buông em ra, xem ai chịu đựng được hơn ai!
Donghyuck nói vậy, vốn chính là muốn nhân cơ hội hắn thả tay ra liền ba chân bốn cẳng tính nước chạy. Nào ngờ người kia không những tay không buông, còn lợi dụng thời cơ dán đôi môi khô khốc lên đôi môi mềm của cậu, mút mát điên cuồng, chiếm hết toàn bộ tiện nghi người đối diện. Donghyuck khó thở rụt cổ lại, Mark càng thêm tiến tới phía trước, cái lưỡi không an phận của hắn khuấy đảo loạn thăm dò khoang miệng cậu, cảm nhận hương vị nồng của rượu gần như sắp tan biến.
BẠN ĐANG ĐỌC
[Longfic][MarkHyuck] Có Chồng Không Thể Ly Hôn!
CasualeNguyên tác: Grinsell Tại sao Donghyuck lại phải ly hôn với chồng mình? Đừng có bắt cậu làm mấy điều không bao giờ xảy ra đó nữa!