Chương 7

3.2K 325 9
                                    

Lúc Donghyuck bước vào quán, tiếng nhạc xập xình vốn có đã dứt từ lâu. Một mớ hỗn độn. Cậu thầm nghĩ. Trong căn phòng tối chỉ còn ánh đèn lóa mắt, những mảnh vỡ vương vãi tứ tung được đám nhân viên luống cuống dọn dẹp. Cách đó không xa, trên một chiếc bàn tưởng chừng còn nguyên vẹn nhất, Na Jaemin tay run run chấm thuốc vào vết thương cho thằng bạn, động tác vụng về khiến Renjun mấy lần rít lên trong cổ họng, mặt nhăn mày nhó.

- Lần này lại sao đây?- Cậu đi đến, trên tay là một tuýp thuốc dạng bôi, ném về phía Jaemin. Renjun thấy người ngẩng lên rồi lại cúi xuống chăm chú điêù trị, tặc lưỡi.

- Chính là hôm nay tao không thể nhịn được!

- À, vậy ra mấy ngày trước mày nhịn, còn thằng Jaem đánh nhau, đúng rồi.- Cậu bật cười châm chọc Huang Renjun. Đúng là người Đông Bắc lại không thành thật, quá nửa vụ đánh nhau cậu ta đều tham lam dành làm nhân vật chính, căn bản cậu ta không phải loại người có thể để bản thân chịu.thiệt.

- Donghyuck, đừng nói nữa, mày với tao đưa nó về, tao để xe lại đây.- Jaemin cẩn thận vòng tay Renjun qua vai mình, đỡ cậu ta lên cẩn thận.

- Sao cũng được.- Cậu nhún vai.

...

Kịch!

Tiếng giày chạm đất tại con đường vắng vẻ, dáng người cao lớn tưởng chừng có thể che khuất tầm nhìn, chậm rãi nghiêng đầu về một phía, hai tay đút túi áo.

Tiếng gió vi vu giữa màn đêm lạnh lẽo, ánh đèn yếu ớt rọi xuống mặt đường càng làm bầu không khí thêm phần u ám, nhất là đối với người kia, lại chính là một loại kích thích, kể cả khi một mình hắn ta đang đứng trước một tòa biệt thự lớn như vậy.

- Lee Donghyuck, hôm nay mày sẽ chết thảm.dưới tay tao thôi.

Hắn ta nở một nụ cười ác độc, hai tay không hề rời khỏi túi, lặng lẽ tiến sâu vào bên trong. Tiếng bước chân ngày càng rõ, giờ đây đã đứng đối diện cửa, chuẩn bị thao tác phá khóa.

Cạch!

- Hử?

Kẻ lạ mặt ngạc nhiên thấy rõ, cửa không hề khóa, mở ra vô cùng dễ dàng, hắn ta chẳng tốn một chút sức lực nào. Bây giờ đã là 11h36, chẳng lẽ thằng oắt con đó còn chưa đi ngủ sao? Không lẽ chỉ đơn.giản là quên? Điều này khiến kẻ lạ mặt càng hoài nghi, chính hắn ta cũng tự nâng cao cảnh giác, bước chân chậm rãi hơn ban nãy rất nhiều.

...

Renjun đánh nhau đã sớm mệt mà ngủ thiếp đi trên giường của Jaemin, Donghyuck ngồi trên sofa liếc thằng bạn cẩn thận sai người thu dọn, sau đó tập trung vào màn hình điện thoại, chơi chưa quá 5 ván game đã thua liên tục.

- Máy bị dính lời nguyền chăng?

- Đừng có bịa chuyện vô lý vậy.- Jaemin lừ mắt nhìn cậu mân mê điện thoại của mình một cách chán nản. Nó cũng đến chỗ đối diện Donghyuck, ngồi xuống.

[Longfic][MarkHyuck] Có Chồng Không Thể Ly Hôn!Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ