Kim Thái Hanh có lẽ là chuyên gia xấu bụng hình người, luôn giỏi tạo mấy tình huống bất ngờ chẳng ai đụng phải mà lại khiến Điền Chính Quốc lúng túng.
Điền Chính Quốc mang đôi mắt khóc sưng như đào, đầu tóc bù xù như ổ gà và áo thun cậu bé bọt biển cười ngốc nghếch, bùm một cái gặp mặt ba mẹ Kim Thái Hanh.
Quê nhất chưa phải cái đó đâu, cậu bật thưa, "Chào ông bà ạ!"
Kim Thái Hanh nín cười nhắc cậu: "Tôi là chồng chưa cưới của em, không phải cha."
Điền Chính Quốc tỉnh lại, thật sự quê khó huề.
Hai người trước mặt tóc đã điểm bạc, trong tiềm thức của Điền Chính Quốc cảm thấy đây là thế hệ ông bà...
Bà Kim rất nhiệt tình, không để ý Điền Chính Quốc mạo phạm gọi cậu ngồi xuống.
Điền Chính Quốc bị kẹp giữa hai vị phụ huynh nhiệt nhiệt tình, bị nhét quà đầy tay, toàn là quà gặp mặt con dâu, ông Kim còn quan tâm: "Sao mắt con sưng húp lên thế? Có phải Wilhelm bắt nạt con không?"
À, quên nói, Wilhelm là tên tiếng Anh của Kim Thái Hanh.
Kim Thái Hanh ngồi một bên sofa khác nhìn cậu cười nhưng Điền Chính Quốc lại nói: "Con thi không tốt anh ấy đánh con."
Ông Kim trừng mắt nhìn Kim Thái Hanh, "Ngày xưa ông của anh dạy gì anh quên hết rồi phải không? Tính xấu vẫn không đổi! Thi không tốt là do anh dạy không đủ trình độ, đánh Quốc Quốc làm gì?"
Điền Chính Quốc châm lửa, thút thít: "Đừng trách giáo sư Kim ạ, là con không học hành ngoan ngoãn nên anh ấy mới đánh con."
Ông Kim tức mình gõ cây baton xuống, "Anh xem thằng bé sợ anh kìa, dạy học trò và dạy vợ là giống nhau à? Tốt nhất anh nên cất hết mấy cái chiêu hù dọa của anh lại đi, hơn ba mươi tuổi kiếm vợ đã khó rồi, anh còn thế nữa xem ai chịu gả cho anh."
Kim Thái Hanh nhìn Điền Chính Quốc, nín cười, "Vâng, thưa bố."
Bà Kim đứng ra khuyên can, "Được rồi được rồi, đừng có vừa gặp mặt đã cãi nhau, Wilhelm con cũng thật là, khó lắm mới có người theo con con còn không biết quý, phải làm cho người ta giận chạy mất sống cô độc hết đời mới chịu đúng không?"
Kim Thái Hanh: "Con sai rồi, con sẽ sửa."
Cuối cùng Kim Thái Hanh phải đi nấu ăn, Điền Chính Quốc ngồi đó đang nói chuyện hăng say với hai ông bà thì anh cần giúp đỡ, gọi Điền Chính Quốc vào nhà bếp.
"Anh cần em giúp gì..."
Điền Chính Quốc còn chưa nói xong đã bị Kim Thái Hanh đè lên tủ hôn xuống, Kim Thái Hanh mút mạnh môi cậu, cuốn lưỡi cậu quấn quít, hôn Điền Chính Quốc đến mờ cả mắt.
Anh lui ra khỏi miệng Điền Chính Quốc, thấp giọng hỏi: "Đánh em khi nào?"
Điền Chính Quốc nằm nhoài trên vai Kim Thái Hanh thở dốc, nhũn cả chân, nói giọng mũi: "Trên giường."
Kim Thái Hanh buồn cười, "Trên giường cũng tính à?"
"Sao không tính được?"
Kim Thái Hanh nhìn đôi mắt sáng ngời của Điền Chính Quốc, nhẹ giọng hỏi: "Babyboo, nhìn em thế này anh đã cứng rồi, phải làm sao đây?"
BẠN ĐANG ĐỌC
[TaeKook/VKook] Thỏ nhỏ nhà thầy giáo Kim
FanfictionSAO CÓ THỂ KHÔNG DÍNH BỤI - TaeKook/VKook version TAE!TOP - KOOK!BOT ▪︎Tác giả: Hoàng Muộn Nguyệt Nguyệt Tử ▪︎Thể loại: Đam mỹ, hiện đại, cao H thô tục, tình thầy trò, 1×1, HE, silly cock (sa điêu), giáo sư trầm ổn x sinh viên phản nghịch, age gap 1...