Chương 74

913 84 10
                                    

Chương 74: Em để ý.

Lúc được Lương Đại Quân nhặt về, Phương Hoành Tiệm là một nhóc ăn mày nhỏ.

Năm, sáu tuổi, gầy còm nhỏ xíu, gặm bánh ngô không biết chôm ở đâu núp trong xe ba gác của Lương Đại Quân trú mưa.

Khi ấy Lương Đại Quân đã độ bốn mươi, sống một thân một mình, mưu sinh bằng nghề mua ve chai ở chợ phía Bắc.

Lương Đại Quân xuất thân từ nông thôn, thế hệ trước hay bảo khi chết nhất định phải có người đập chậu*. Ông biết cả đời này cũng không có tiền không đủ vốn liếng lấy vợ, trông thấy Phương Hoành Tiệm dù bẩn thỉu nhưng lại trông rất lanh lợi ngoan ngoãn, bèn nổi suy nghĩ nhặt đứa bé về nuôi.

*Nghi thức đập chậu: Thể hiện sự quan tâm cuối cùng con cháu dành cho người đã khuất trước khi hạ thổ, thường do con trai cả thực hiện. Người xưa cho sau khi chết người chết cũng có cuộc sống giống như người sống. Vì vậy, khi trong nhà có người chết, chậu đất sẽ được đập vỡ và "gửi" sang bên kia để người chết tiếp tục dùng làm dụng cụ nấu nướng, ăn uống.

Ngày xưa nào cần thủ tục gì, Lương Đại Quân hỏi Phương Hoành Tiệm có chịu ở với mình không, sau này sẽ chu cấp cái ăn cái mặc, và đứa bé mỗi ngày chỉ mong được ăn no mặc ấm mau mắn nhận lời.

Với Phương Hoành Tiệm, cha nuôi của mình là một người nhân hậu đáng thương.

Thời trẻ Lương Đại Quân cũng có công việc đàng hoàng ở xưởng máy móc. Sau này vì báo cáo cấp trên tham ô đắc tội lãnh đạo nên bị kiếm cớ đá khỏi xưởng. Lúc đó Lương Đại Quân còn chút tiền trong tay, bèn đến Thành Đô làm ăn, vào chợ bán buôn kiếm sống.

Trong chợ nhiều thành phần hỗn tạp, Lương Đại Quân lại hiền hậu, có chủ sạp xoay vốn không kịp ông cũng cho người ta mượn nợ, có tiếng thơm nhưng đa số là hút được mấy tên cậy lòng tốt trục lợi.

Cuối cùng, ông vất vả làm lụng mấy năm, quay lại tính toán mới phát hiện chẳng những không kiếm được đồng nào mà còn thua lỗ.

Lương Đại Quân đến từng nhà đòi nợ.

Được mấy người có thể diện thì trả tiền, còn đâu toàn mặc kệ, Lương Đại Quân đòi ráo riết còn bị người ta kiếm người hành hung.

Lương Đại Quân bị thương nằm nhà mấy ngày, cũng tiêu hết số tiền mới đòi được vào bệnh viện. Quay về khu chợ, ông phát hiện chỗ mình thuê đã bị người ta thu hồi lẫn cả đống hàng tồn và tiền thuê chưa đến hạn.

Chỉ chừa lại cho ông mỗi chiếc xe ba bánh.

Lương Đại Quân chấp nhận số phận.

Bắt đầu đạp xe thu mua ve chai.

May mà mấy hàng xóm quanh khu cũng biết nên không thiếu mối bán. Dần xem như sống qua được từng ấy thời gian.

Từ ngày nhận nuôi Phương Hoành Tiệm, thời gian của Lương Đại Quân trở nên eo hẹp.

Ông ra sức làm việc cùng chiếc xe ba bánh của mình hơn, dẫu gì trong nhà cũng có một đứa bé phải nuôi.

Mà Phương Hoành Tiệm không cần đi ăn xin nữa rất hay lẽo đẽo theo Lương Đại Quân, ngồi trên thùng xe cột hàng giúp cha nuôi. Cậu bé tuy còn nhỏ nhưng vừa vâng lời lại vừa hiểu chuyện, được các chị các mẹ trong chợ thương vô cùng, Lương Đại Quân cũng kiếm khá khẩm hơn.

[ĐM] Trong Mắt Chỉ Có Trời Xanh - Nha ĐậuNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ