Đức Duy được mẹ dẫn lên phòng ngủ, căn phòng có chiếc giường lớn ở giữa, xung quanh trang trí nhiều hình ảnh hoạt hình đẹp mắt vô cùng. Em nhỏ lần đầu thấy chiếc giường to đến thế nên rất thích thú, chạy nhanh lên giường nhún nhún vài cái, không che giấu được niềm vui.
Đức Duy tự chơi trong phòng một mình rất ngoan, em rất vui vì mình đã có căn phòng như ước mơ. Thế nhưng giây sau lại ngồi trên giường thẩn thờ, em nhỏ lại nhớ đến Quang Anh, ước gì có thêm anh ở đây chơi cùng em thì vui biết mấy.
Em nhìn quanh căn phòng, mọi thứ đều rất gọn gàng ngăn nắp, như thế chắc chắn sẽ không có con nhện nào đến nơi sạch sẽ như vậy đâu.
Đang ngồi suy nghĩ đến anh, cánh cửa phòng đột nhiên bật mở làm em giật mình, người bên ngoài là cậu nhóc lúc nãy.
- Anh Duy mới về mà được phòng to đẹp thế? Mình đổi phòng đi!
Nó không còn vẻ khinh bỉ như lúc ở dưới sảnh phòng khách, nhưng giọng điệu giống như đang ra lệnh.
- Em thích phòng này hả?
- Đúng rồi.
Đức Duy hơi đắn đo một chút, dù sao đây cũng là căn phòng mơ ước của em, nếu phải đổi thì sẽ rất tiếc.
Nhưng cuối cùng vẫn đồng ý khi thấy ánh mắt mong chờ của đứa nhóc nhỏ hơn.
Sau khi thuyết phục được em, nó vào phòng rồi ngồi nhẹ nhàng lên giường, lấy chiếc xe hơi nhỏ chủ động chơi cùng.
Đức Duy rất vui vì cuối cùng mình cũng có bạn chơi cùng trong căn nhà lớn thế này, mặc dù không thích xe đồ chơi, em vẫn kiên nhẫn chơi cùng nó.
- Em mấy tuổi rồi?
- 7 tuổi.
Nó vẫn đẩy đẩy chiếc xe nhỏ, vừa mãi mê chơi vừa trả lời, không thèm nhìn em.
Sau khi chơi chán chê, nó nhớ ra vấn đề chính liền lên tiếng.
- Đổi liền bây giờ nha, em muốn ở đây một mình, anh Duy về phòng đi.
Thằng nhóc dùng tay kéo em ra khỏi phòng, em cũng nhanh chóng không còn được đứng trong phòng nữa, chẳng mấy chóc đã đứng sau cánh cửa đã đóng chặt.
Đức Duy đứng nhìn cánh cửa, rồi nhìn xung quanh, hành lang này biết bao nhiêu căn phòng, biết căn nào mới là phòng của thằng nhóc này đây?
Em đi một vòng hành lang, cuối cùng vẫn quay về chỗ cũ, bất lực mò xuống lầu để cầu cứu người lớn.
- Cô ơi. - Đức Duy cất tiếng gọi một người giúp việc.
- Cậu đói sao?
- Không ạ, cô dắt con về phòng của thằng nhóc lúc nãy nhé.
Cô giúp việc gật gật đầu, dắt em lên cầu thang rồi dừng lại trước một căn phòng không quá to. Bên trong cũng có một chiếc giường, nhưng không to bằng giường ở phòng vừa rồi, nhìn qua mọi thứ cũng rất ổn áp.
Đức Duy ngoan ngoãn nói cảm ơn, rồi khép nhẹ cánh cửa.
Thời gian êm ã trôi đi, em đã trải qua những ngày tháng hạnh phúc bên ba mẹ và em trai, mặc dù lâu lâu em trai có đòi hỏi những điều rất vô lý, nhưng hơi ấm gia đình lần đầu tiên cho em cảm giác ấm áp đặc biệt mà trước đây chưa từng có.