Chương 27

109 15 0
                                    


"... Nhưng nàng là mùa hè vĩnh hằng mãi mãi không điêu tàn, cũng không thể mất đi vẻ đẹp kiều diễm kia; Tử thần cũng không dám nói có thể ngăn trở nàng, bóng hình xinh đẹp này sẽ mãi bất tử trong những lời thơ." Nam tước đang giảng giải về sáng tác thơ ca cho tôi, giọng của chàng trầm thấp êm tai, cho nên lúc đọc thơ ca làm tôi nghe đến say mê, chàng lật một trang sách nói: "Đây là thể thơ trầm bổng của dòng thơ mười bốn hàng, chủ yếu chia thành phái hình thể đặc biệt và phái Shakespeare, còn có một loại biến tấu là thể thơ Spencer, khác biệt chủ yếu là ở âm luật, cậu hiểu không ?"

"Có phải là nặng nặng nhẹ nặng nhẹ nặng nhẹ nặng nhẹ nhẹ tuần hoàn không?" Tôi không quá chắc chắn hỏi lại.

"Không sai, cậu cực kỳ thông minh." Nam tước mỉm cười gật đầu, dưới ánh mắt mặt trời, đôi mắt nâu của chàng sáng ngời dị thường, tôi có thể nhìn được ảnh ngược của mình thông qua đó... Chàng đã nhìn chằm chằm tôi một lúc lâu, dường như cũng không có ý tứ ngừng lại, tôi cảm thấy dường như mình đã bỏ lỡ thời gian cơm trưa của người hầu rồi.

"Tôi nên khen thưởng cậu." Chàng nhỏ giọng hỏi: "Cậu có muốn thứ gì không?"

"Được ngài bỏ thời gian công sức dạy tôi học, tôi đã biết ơn ngài lắm rồi." Tôi đáp.

"Lúc tôi đi học, thầy của tôi sẽ dựa vào thành tích mà khen thưởng cho tôi, cậu cứ nói thử xem, chẳng lẽ cậu không muốn bất kỳ thứ gì hay sao?" Nam tước lại hỏi.

Đúng lúc này có tiếng gõ cửa vang lên.

Tôi vội vàng đứng dậy khỏi bàn đọc sách, sửa sang lại trang phục rồi mới ra mở cửa.

Nam tước dạy tôi đọc sách là một việc hết sức bí mật, lúc nào cũng chỉ khi được ở riêng chúng tôi mới bắt đầu học, không có người thứ ba biết chuyện này. Lúc đầu tôi chỉ đơn độc ngồi ở ghế, sau đó lại đến ngồi cạnh chàng, dần dà khoảng cách của chúng tôi ngày càng gần gũi hơn... Nếu bị ai trông thấy nhất định sẽ rất chấn động.

Người ngoài cửa là Billy, hắn đang bưng một cái khay, trên khay có một phong thư dày.

"Chủ nhân, đây là thư mới được đưa tới." Billy nói.

Nam tước cũng giống như thường ngày, tùy ý nhận thư rồi dùng dao rọc giấy mở dấu niêm phong, sau đó mới bắt đầu đọc.

Nhưng khi chàng chỉ vừa đọc được một chút bỗng dưng nhíu mày, sau đó ngước nhìn tôi.

Tôi cho rằng chàng có việc muốn dặn dò, bèn vội vàng cúi người chờ đợi.

Nhưng Nam tước lại nói: "Owen, cậu lui xuống trước đi."

Tôi không rõ nguyên do ngẩng đầu nhìn chàng, sắc mặt chàng vẫn bình tĩnh như thường, nhưng ánh mắt lại có phần xa lạ, tựa như mang theo tìm tòi nghiên cứu đánh giá con người tôi.

Tôi lui khỏi thư phòng, đối với phong thư kia cũng sinh ra chút tò mò.

Sau đó liên tiếp ba ngày Nam tước không hề dặn dò tôi hầu hạ, cho dù sáng sớm tôi đã túc trực bên người chàng, nhưng chàng cũng rất nhanh chóng gọi Billy rời đi.

[ĐM] [Edit] Người Hầu Của Quý ÔngNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ