chap 97

2.6K 163 24
                                    

Vương phu nhân trong cơn mê man mà tỉnh lại, đối với bà ta mọi thứ cứ như là một cơn ác mộng. Bao nhiêu năm qua bà chìm đắm trong sự thù hận, hôm nay người phụ nữ kia lại tìm về muốn báo thù, phải chăng cô ta đang lo sợ cho sinh mạng của đứa con trai của mình. Vương phu nhân nhìn về phía Hàn Liên Chi, sau đó nắm lấy tay Hàn Liên Chi mà nói:" Liên Chi, con đi với ta đến một nơi."
Hàn Liên Chi đi theo Vương phu nhân ra khỏi khách sạn, không biết là Vương phu nhân muốn đưa cô đi đâu, vẻ mặt của bà có vẻ nghiêm trọng nên cô không muốn hỏi quá nhiều. Cô đang tự hỏi bản thân mình, Vương phu nhân có phải đã suy nghĩ lại và không gây ra tội lỗi nữa. Chiếc xe dừng trước một ngôi nhà nhỏ, bên ngoài để những bài vị trông rất đáng sợ...
Vương phu nhân bước đến một cái hầm bên trong căn nhà, sau đó cùng Hàn Liên Chi bước xuống...càng đi vào bên trong không gian càng u ám... đến lạnh cả người. Hàn Liên Chi rung rẩy đi phía sau Vương phu nhân, đôi bàn tay cô ướt sũng trong khi bên trong nơi này rất lạnh lẽo.
- Mẹ, đây là đâu? - Hàn Liên Chi nhìn xung quanh ánh sáng mờ mịt mà hỏi.
- Giữ im lặng đi. - Vương phu nhân cứ thế bước vào như rất quen thuộc, không có một chút sợ hãi.
Bên dưới căn hầm kia, có một người đàn bà mặc một bộ đồ màu sắc dị thường... đôi mắt bà ta hướng về Vương phu nhân sau đó nhìn về Hàn Liên Chi, bà ta khẽ nhe miệng ra cười một cái.. những cái răng màu vàng ghê tởm, cùng nét nhăn trên gương mặt kia khiến Liên Chi sợ hãi.
- Phu nhân, đã lâu không gặp. - Bà ta lên tiếng, giọng nói âm vang khắp căn hầm kín.
- Không ngờ bao nhiêu năm qua không gặp, bà vẫn còn nhận ra tôi. - Vương phu nhân khẽ lên tiếng.
- Phu nhân đến đây chắc hẳn có việc quan trọng, nếu không bà sẽ chẳng bao giờ muốn bước vào nơi này thêm một lần nào nữa... kể từ cái ngày đó.
- Cô ta... vẫn còn ở chỗ bà chứ. - Vương phu nhân khẽ hỏi.
Hàn Liên Chi đứng phía sau thắc mắc... người mẹ cô nhắc tới là ai?
Người đàn bà kia không đáp... bước đi vào bên trong lấy ra một chiếc bình bằng sứ rất lớn, bên ngoài chiếc bình được dán rất nhiều loại bùa chú.
- Là cô ta ư. - Vương phu nhân nhìn vào chiếc bình mà nói.
- Đúng vậy... linh hồn của cô ta vẫn bị nhốt tại nơi này bao nhiêu năm qua. - Người phụ nữa kia nói. - Bà đến đây để kiểm tra nó sao?
- Vậy tại sao, đêm qua cô ta quay về tìm tôi... lại còn muốn tôi đền mạng. - Vương phu nhân nghi ngờ nói. - Có phải bà đã để cô ta trốn thoát.
Người phụ nữ kia liền nhìn đăt chiếc bình kia vào một đống lửa lớn... chiếc bình từ từ đỏ lên hừng hực, sau đó là một tiếng hét vang rên rỉ trong đau đớn... tiếng hét thê lương kia khiến cả Vương phu nhân và Liên Chi đều xanh mặt kinh hãi.
- Vương phu nhân, bà đã nghe thấy chưa... linh hồn cô ta đang bị lửa thêu đốt mà đau đớn... nếu ta chưa giải bùa chú, cô ta không bao giờ có thể thoát ra ngoài.
- Nhưng... rõ ràng hôm qua... - Vương phu nhân thuật lại câu chuyện mà bà ta gặp đêm qua.
Người đàn bà kia cười lớn... sau đó lại nhìn vết chiếc cổ của Vương phu nhân có một chút vết đỏ liền đáp:" Dù cô ta có thể đến tìm phu nhân, cũng chỉ gây cho phu nhân sự hoảng sợ và ảo tưởng cảm giác mà thôi... không thể gây ra thương tích cho bà. Trên cổ bà có vết đỏ, chắc chắn là có người giả ma hù dọa."
Vương phu nhân nhìn về phía Hàn Liên Chi đang đứng phía sau bà,nhưng con bé này đã đi theo bà từ nhỏ... nó không thể giả ma mà hù dọa bà được... và lại nếu là con bé thì bà đã nhận ra ngay lập tức. An ninh tại Ciz lại nghiêm ngặt, không để bất cứ ai quấy rối khách... ai có thể là người đã bày trò như vậy... là Vương Tuấn Khải sao?
- Liên Chi. - Vương phu nhân gọi.
- Da.. dạ.. - Hàn Liên Chi giật mình đáp.
- Vì sao con phải giật mình như vậy hả? - Vương phu nhân nhíu mày.
- Da... nơi này... con thấy thật đáng sợ, mẹ gọi bất ngờ khiến con giật mình. - Hàn Liên Chi đáp.
- Đêm qua con có nghe thấy tiếng gì không?
- Dạ, không. - Hàn Liên Chi lắc đầu. - Có lẽ vì ngồi trên máy bay nên con thấm mệt... ngủ say quá.
- Thôi được rồi, chúng ta về thôi... còn rất nhiều việc phải làm. - Vương phu nhân nói xong quay qua nhìn người đàn bà kia. - Đã làm phiền bà rồi.
Người đàn bà kia quay mặt vào bên trong, ôm chiếc bình sứ kia đặt về vị trí cũ... nơi đó là một chiếc bàn bằng gỗ cũ kĩ... xung quanh cũng có vô số những bùa chú dán xung quanh. Hàn Liên Chi rời khỏi căn hầm kia, trên đường lái xe quay về mà suy nghĩ... linh hồn trong chiếc bình kia chính là mẹ của Thiên Tỉ , nếu vậy mẹ sẽ nghi ngờ và tiếp tục đắm chìm trong thù hận kia, mọi kế hoạch xem như đổ vỡ... cô phải thông báo với Vương Tuấn Khải nhanh nhất.
Điện thoại Vương phu nhân reo lên khiến Liên Chi giật nảy mình... cô đưa mắc liếc về tấm gương chiếu phía trên. Vương phu nhân nghe máy, ánh mắt bà đầy mưu tính...
- Tốt, tốt... cậu làm việc rất tốt. - Vương phu nhân cười lớn. - Tất nhiên rồi,... cậu phải tin tưởng tôi chứ.
Nói xong Vương phu nhân cúp máy nhìn về phía trước mà nói:" Vương Tuấn Khải, con dám chơi trò nhát ma sao... con cũng thật hài hước." - Sau đó cười lớn....
Về đến khách sạn, Vương phu nhân đến quầy lễ tân yêu cầu họ cho xem camera trước phòng bà nhưng nhân viên thông báo rằng hôm qua camera gặp trục trặc nên không hoạt động, hôm nay đã hoạt động lại bình thường.
- Đúng là có kế hoạch từ trước, nhưng vì sao nó lại biết ta về... và ở căn phòng đó mà tính toán từ trước như vậy. - Vương phu nhân đi phía trước, vừa đi về phòng vừa nói Hàn Liên Chi đi phía sau nên bà ta không nhận ra ánh mắt hơi thấp thỏm của cô ta, Liên Chi lại nhanh nhảu đáp... muốn xóa tan nghi ngờ của Vương phu nhân về mình.
- Mẹ, Vương Tuấn Khải hắn ta là con người rất mưu tính, lại có Đình Tín bên cạnh nên hắn ta như hổ có cánh... muốn làm điều gì cũng có trợ thủ. - Liên Chi liền nói. - Chúng ta về đây là vì mục đích tìm ra Jackson... mẹ đừng bị phân tâm.
- Ta đã biết thằng bé đó ở đâu rồi. - Vương phu nhân quay lại nhìn Hàn Liên Chi mà đáp.- Ta sẽ khiến thằng bé đó, tự mình đến giao nộp mạng sống.
- Mẹ có cách gì sao?- Hàn Liên Chi hỏi.
- Đến lúc đó con sẽ biết thôi. - Vương phu nhân vỗ vỗ vai Hàn Liên Chi.
Vương phu nhân bước vào phòng mình, Hàn Liên Chi bên ngoài có chút rung sợ với ánh mắt nhìn của bà dành cho cô... cô sống với bà từ bé nên rất hiểu từng cử chỉ hành động đến ánh mắt của bà là đang nghĩ gì... đó là một sự nghi ngờ và đề phòng cao độ.
Buổi sáng, Thiên Tỉ chuẩn bị đầy đủ quần áo để Tiểu Hân được Vương Tuấn Khải đưa đến nhà trẻ như mọi ngày, chỉ là hôm nay khi Thiên Tỉ nhìn thấy anh liền nhớ đến việc đêm qua anh trêu chọc cậu mà giận đến đỏ hai bờ má, ánh mắt ngượng ngùng không dám nhìn anh.
- Baba, hôm nay Tiểu Hân muốn có cả baba và bố Jackson đưa đi học. - Tiểu Hân ôm chầm lấy Thiên Tỉ mà nói.
- Bố con đang có em bé... không tiện đi cùng. - Vương Tuấn Khải đáp. - Hay baba tìm cho Tiểu Hân một người chăm sóc mới, để vố Jack có nhiều thời gian nghỉ ngơi.
- Không. - Tiểu Hân lắc đầu. - Con chỉ thích bố Jackson thôi.
- Tôi có thể chăm sóc con gái mình mà, không cần đến ai cả. - Thiên Tỉ cũng vuốt mái tóc tơ của Tiểu Hân mà nói. - Hôm nay bố sẽ đưa con gái đi học nhé.
- Dạ. - Mắt Tiểu Hân sáng ngời.
Vương Tuấn Khải đành chiều lòng " vợ con" nên đồng ý cho Thiên Tỉ cùng đưa Tiểu Hân đến trường, vì nh không muốn có xuất hiện ra ngoài nhiều... người của Vương phu nhân sẽ phát hiện ra cậu.
Chiếc xe dừng trước cổng trường, Vương Tuấn Khải bế Tiểu Hân đi vào bên trong, phía sau là Thiên Tỉ cũng đang đi từ phía sau.... trong họ như một gia đình hạnh phúc, tiếng trẻ con cười đùa cùng nụ cười hạnh phúc trên môi Thiên Tỉ và Vương Tuấn Khải trước sự tinh nghịch của Tiểu Hân.
Ở phía xa, cũng là một chiếc xe hơi màu đen khác đang dừng cách đó không xa. Bên trong một người mặc chiếc áo vest màu đen, trên mắt đeo một cặp mắt kính đen... hướng mắt nhìn về phía Thiên Tỉ đang bước đi... nhìn thấy nụ cười trên môi cậu mà bàn tay nắm chặt lên vôlang xiết mạnh, đôi môi như gầm lên một tiếng tức giận.
Đợi chiếc xe của Vương Tuấn Khải quay đi, người đàn ông kia liền nhấc điện thoại lên mà gọi:" Đã xác định được mục tiêu."
Đưa Thiên Tỉ quay về lại biệt thự Vương gia, nhìn thấy cậu đi vào bên trong thì anh mới có thể an tâm đôi phần mà lái xe đến Vương Thị. Hiện tại dự án của Roy ở Mỹ phát triển khá tốt, Roy đã thể hiện được tài đàm phán và lãnh đạo một cách tốt nhất và ngày càng học hỏi được nhiều hơn trong chuyến đi kia. Tuấn Khải cảm thấy khá hài lòng, nhìn chiếc USB được đặt trên bàn liền khẽ cười... mọi chuyện cần được hạ màn, anh và Thiên Tỉ sẽ cùng nắm tay nhau đi đến nơi mà anh và cậu nhất định phải đến.
- Đình Tín, trông cậu hôm nay thật lạ. - Tuấn Khải nhìn Đình Tín đang ngồi trước mặt mình có vẻ đăm chiêu... chưa từng nhìn thấy ở Đình Tín.
- Tôi vẫn bình thường, Vương tổng. - Đình Tín điềm tĩnh lại như thương ngày mà đáp.
- Đêm qua cậu không ngủ sao? - Tuấn Khải nhíu mày hỏi.
Tuấn anh không đáp... ánh mắt nhìn vào màn hình chiếc laptop.
- Lại còn làm việc quá sức nữa. - Vương Tuấn Khải bắt đầu đoán.
Đình Tín vẫn không đáp, bàn tay gõ phím nhanh hơn bình thường.
- Cậu thấy thế nào, rất tuyệt vời đúng không?
Đình Tín nóng người gấp chiếc laptop lại đứng lên mà nói:" Vương tổng, nếu không có việc gì quan trọng tôi xin phép về phòng."
- Ấy, tôi chỉ quan tâm đến cậu thôi mà. - Vương Tuấn Khải cười lớn. - được rồi, được rồi... không trêu chọc cậu nữa.
Đình Tín bình tĩnh ngồi xuống chiếc ghế đối diện Vương Tuấn Khải, đêm hôm qua chính là bị Hải Yến khiêu khích đến mức say chìm trong đê mê không còn biết là mình và cô ấy đã trải qua bao nhiêu lâu... chỉ biết khi họ ngừng lại ôm nhau ngủ thì mặt trời thức giấc... Đến sáng Đình Tín tỉnh lại để đi làm việc thì Hải Yến vẫn còn say giấc... nhìn người phụ nữ bên cạnh mình sau mỗi buổi sáng thức dậy, Đình Tín có một chút lạ lẫm... tuy nhiên cũng không kém phần hạnh phúc.
- Theo lời Liên Chi nói thì lần này bà ta về nước là vì nghe tin Jackson đang ở Trung Quốc. Kế hoạch trò đùa trẻ con của Hải Yến có lẽ đã bị bà ta phát hiện rồi, nên tôi nghĩ bà ấy đang ráo riết tìm Jackson. - Tuấn Khải nghiêm túc nói.
- Vậy chúng ta nên tăng cường người đến biệt thự. - Đình Tín nói.
- Không cần đâu, càng làm bà ta nghi ngờ hơn mà thôi. - Vương Tuấn Khải nói. - Chúng ta cứ bình thường, tôi sẽ tìm đến gặp bà ta để dùng cái đó uy hiếp bà ta. - Anh đặt chiếc USB lên bàn.
- Tôi nghĩ anh sẽ nộp nó cho cảnh sát. - Đình Tín bất ngờ.
- Mọi viêc tôi làm đều có lý do của nó. -Tuấn Khải khẽ nói.
Đình Tín không hỏi tiếp, bao nhiêu lần có cơ hội tiêu diệt bà ta nhưng Vương tổng đều nương tay... chắc chắn rằng anh ấy có một lý do nào đó, để rồi đến khi bà ta muốn lấy mạng anh thì không có chút lương tâm.
Tiếng chuông điện thoại của Đình Tín reo lên... là Hàn Liên Chi gọi mà thông báo rằng kế hoạch đã bị bại lột và hy vọng Vương Tuấn Khải nghĩ cách khác, lại nói ra rằng Vương phu nhân đã có kế hoạch bắt Jackson.
-Vương tổng, bà ta đã biết nơi Jackson ở... lại nói rằng cậu ấy sẽ tự mang mạng đến nộp. - Đình Tín nói.
Tuấn Khải hơi nhíu mày lại... tự mang mạng đến nộp của bà ta là ý gì chứ.
- Tiểu Hân. - Cả hai cùng đồng thanh lên tiếng.
- Nhanh... phải đến rước Tiểu Hân. - Vương Tuấn Khải vội chạy ra khỏi phòng làm việc. - Cậu liên hệ nhà trường đi, nói rằng không được phép cho ai đón Tiểu Hân.
Chiếc xe màu đen cùng hiệu, cùng biển số với chiếc xe của Vương Tuấn Khải thường hay chạy đưa Tiểu Hân đi học đậu trước cổng trường. Giáo viên đều không hề nhận ra đây là chiếc xe khác... vì số xe lại là một số nên họ an tâm giao Tiểu Hân cho vị tài xế kia.
- Vương tổng, bên nhà trường thông báo đã có người đón Tiểu Hân... họ nói một người đàn ông đi chiếc xe của anh nói là tài xế đến đón Tiểu Hân về nhà vì cha mẹ đều bận.
- Xe của tôi, chẳng phải đang ở đây sao? - Vương Tuấn Khải tức giận hét lên. - Gọi về Vương gia, không cho Jackson bước ra khỏi phòng nửa bước.
Thiên Tỉ đang ngồi trong vườn thì người làm mang điện thoại đến cho cậu vì người gọi đến nêu đích thị là gặp cậu Jackson...
- Nếu mày muốn gặp con gái lần cuối thì một mình đến đây?
- Các người là ai chứ? - Thiên Tỉ nhíu mày. - Các người nghĩ tôi sẽ tin ư?
Thiên Tỉ nghe tiếng khóc lớn... tiếng khóc kia đích thị là của Tiều Hân khiến cậu lần này là không thể không tin, sau đó liền hét lên.
- Bọn màu muốn gì, đừng làm hại con gái tao? - Thiên Tỉ hét.
- Mày mau đến đây... chỉ một mình mày.
Thiên Tỉ nhìn xung quanh không có ai... lại theo lối riêng mà lần trước cậu tẩu thoát để trốn khỏi nơi này... con gái mới chính là sinh mệnh của cậu.
- Vương tổng, người làm nói Jackson nhận một cuộc điện thoại thì đã biến mất, bọn họ cũng đang rất lo lắng.
- Chết tiệt. - Tuấn Khải đập tay lên chiếc ghế trên xe. - Đến Ciz đi.
- Vương phu nhân buổi sáng đã trả lại phòng rồi. - Đình Tín lắc đầu. - Có lẽ bà ấy đã biết Ciz liên kết với chúng ta.
Vương Tuấn Khải một phen lo lắng không ngừng... hiện tại anh cảm thấy mình như sắp mất đi tất cả... mất đi Thiên Tỉ và Tiểu Hân... và đứa trẻ trong bụng kia, cuộc sống này còn gì là ý nghĩa....

Hết chap 97.
Oài. Rối từa lưa hết lên rồi. (--〆) ︶︿︶ ;;-;;

[Khải Thiên] Nhóc con xấu xí, em là của tôiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ