Chap 6: Lí Lịch của Roy

3.7K 233 8
                                    

Thiên Tỉ quay về nhà, trước tiên là thu xếp quần áo và đồ dùng của cậu để vào trong phòng sau đó thăm thú kĩ hơn về ngôi nhà này.
Cậu bước chân ra vườn hoa nhỏ, những bông hoa nhỏ đang đua nhau khoe sắc, cậu không biết tên của chúng chỉ biết chúng thật xinh đẹp. Đã từ rất lâu, trong lòng cậu chưa được bình yên như hiện tại, cậu sống trên đời này chỉ là để trả thù, ngoài ra không còn một mục đích nào khác.
Nơi này chỉ có một mình cậu, Thiên Tỉ lột bỏ lớp hoa trang bên ngoài, quay về với gương mặt xinh đẹp,tuấn tú đang có. Nhìn mình trong gương, Thiên Tỉ khẽ thở dài, mẹ cậu từng nói càng xinh đẹp thì số càng khổ. Ngày đó cậu không hiểu ý của mẹ, hôm nay lớn lên mới biết bên ngoài kia rất nhiều người xấu xa, cậu không tin tưởng bất cứ nam nhân nào ngoài anh Chí Hoành cả, cho dù vậy... những lời mẹ cậu nói trước khi trút hơi thở cuối cùng mới là điều cậu khắc cốt ghi tâm, mùi máu và hình ảnh của cha mẹ ngày đó xuất hiện hằng đêm vào giấc mơ của cậu, cứ thế mà lòng thù hận tìm ra kẽ đã giết hại bọn họ càng lớn, càng khiến con người cậu trở nên lạnh lẽo và vô cảm hơn.
Thiên Tỉ ôm chú gấu kuma đã cũ kĩ của mình, mở ngăn kéo phía sau rút ra một chiếc túi được bao bọc rất kĩ lưỡng, bên trong chính là bảng danh sách mà Chí Hoành đang tìm, nhưng cậu không thể đưa cho anh dù tin tưởng anh. Thiên Tỉ đã rất nhiều lần đọc, tìm hiểu nhiều thứ tiếng trên thế giới nhưng vẫn không thể giải được những kí tự trên tờ giấy này. Cậu ôm chú gấu mà mẹ đã tặng cậu, là món quà cuối cùng của mẹ khẽ nói:" Ba, mẹ... có thể nói con biết bên trong đang viết gì hay không?"
Trong căn phòng lớn, chàng trai nằm trên chiếc giường lớn ôm một chú gấu cũ mèm mà thiếp đi. Chàng trai đó có một số phận bị đát từ khi mười tuổi, nhưng đó chưa phải là kết thúc... nó chỉ mới là sự khởi đầu cho những bi kịch của cuộc đời... mẹ cậu đã nói đúng:" Hồng nhan bạc phận."
Buổi sáng, Thiên Tỉ hôm nay chính thức bắt đầu đến trường để nhận lớp. Một thanh niên 20 tuổi với vỏ bọc một ngừơi 25 tuổi , Thiên Tỉ chọn cho mình những trang phục sến súa cộng với bộ mặt xấu xí, bất cứ ai cũng muốn tránh xa... điều đó khiến cậu rất hài lòng với quyết định của mình. Việc cậu hoá thành chàng trai xấu xí, chỉ một mình Chí Hoành biết, nhưng cả anh cũng không biết phía sau gương mặt xấu xí kia, Thiên Tỉ trông như thế nào.
- Cậu có phải là giáo viên thực tập mới phải không? - Một thầy giáo khá trẻ đang cùng trên đường đi đến văn phòng cùng Thiên Tỉ hỏi.
- Vâng, chính là tôi. - Thiên Tỉ nhìn qua gương mặt người đàn ông đi bên cạnh đáp rồi tiếp tục nhìn thẳng.
- Tôi là giáo viên môn võ thuật, rất vui được gặp cậu.
- Chào thầy. - Thiên Tỉ đáp.
- Tôi nghe nói cậu tốt nghiệp trường đại học Harvar thật sao, làm tôi thật sự ngưỡng mộ.
- Xin lỗi, tôi đi trước. - Thiên Tỉ bước nhanh hơn, không muốn tiếp tục câu chuyện.
Trước tiên, cậu muốn đến phòng hiệu trưởng chào ông ấy một câu, sau đó sẽ tìm hiểu về hồ sơ của Vương Nguyên. Ngày thi đã sắp đến, phải hoàn thành nhanh chuyện này. Cậu ít ra cũng là sinh viên tốt nghiệp loại ưu của trường ĐH Harvar, làm sao có thể để cậu học trò đầu tiên tiếp tục đội sổ như vậy, thật là mất mặt mà.
- Jackson đấy à, mời cậu vào? - Thầy hiệu trưởng bước ra mở cửa cho Thiên Tỉ.
- Dạ, chào thầy. Hôm nay là ngày em bắt đầu đến dạy, em muốn đến cảm ơn thầy đã cho em cơ hội. - Thiên Tỉ mỉm cười.
- Trường chúng tôi được thầy giáo đây đến dạy là một vinh hạnh, cậu là người có bằng cấp cao nhất trong ngôi trường này, hy vọng cậu Jackson đây sẽ dùng hết khả năng của mình để truyền dạy cho các học sinh.
- Thầy quá lời ạ, em cần học hỏi thêm từ các thầy cô khác.
Thầy hiệu trưởng tỏ ra hài lòng với dáng vẻ khiêm tốn của Thiên Tỉ, tuy bề ngoài không đẹp mắt nhưng bên trong chàng trai này thật tốt. Người có trình độ cao nhưng luôn e dè khiêm nhường người đi trước.
- À, việc dạy cho Roy thế nào rồi. - Thầy hiệu trưởng hỏi.
- Dạ, rất tốt ạ, tuy nhiên... - Thiên Tỉ không nói hết câu.
- Có khó khăn gì, thầy giáo cứ nói, nếu giúp được tôi sẽ giúp. - Thầy hiệu trưởng ôn tồn.
- Dạ, chỉ là giữa em và cậu ấy chưa thể hiểu nhau thôi ạ. Nếu có thể, em muốn xem qua về lí lịch của Roy được không ạ, để nắm rõ hơn về cậu ấy mà ra sức dạy dỗ. - Thiên Tỉ vừa nói vừa nhìn thầy hiệu trưởng với ánh mắt cầu khẩn.
- Chuyện này... thật sự thì cậu bé ấy có chút đặc biệt... - Thầy hiệu trưởng uống một ngụm trà nói. - Cậu đã đến Vương gia chắc cũng biết đôi chút về gia thế nhà họ, vì vậy mọi thông tin về Roy nhà trường đều lưu vào hồ sơ mật, không ai có thể xem được... ngay cả bản thân tôi là hiệu trưởng của trường cũng chưa từng xem qua.
- Dạ, xin lỗi... đã làm khó thầy rồi ạ. Em hiểu rồi, em sẽ tìm cách khác để hiểu hơn về học trò này. - Thiên Tỉ tìm đường lui, thì ra hồ sơ của cậu ta là hồ sơ mật sao.
Tgiên Tỉ cáo từ thầy hiệu trường để quay về văn phòng giáo viên, trên đường đi vừa đi vừa suy nghĩ. Chỉ là lý lịch học sinh mà thôi, vì sao lại có thể lưu vò hồ sơ mật như vậy, phải chăng bên trong có bí mật gì sợ người khác nhìn thấy. Thiên Tỉ cười nửa miệng, càng bí mật càng thu hút sự tò mò của cậu.
- Cậu đi đâu giờ này mới đến hả, có biết tôi đợi cậu bao lâu rồi không, ngày đâu tiên nhận lớp đã lề mề như vậy rồi, thật là không có kỉ luật. - Thiên Tỉ vừa bước vào văn phòng đã bị một giáo viên nữ khá có tuổi mắng xối xả.
- Tôi đến gặp hiệu trưởng. - Thiên Tỉ đáp.
- Đừng tưởng có quen biết với hiệu trường mà lên mặt nhé, cậu chỉ là một giáo viên thực tập tại đây thôi, phải biết trên dưới rõ chưa.
- Vâng, xin lỗi cô. - Kelly nhàn nhạt đáp.
Thiên Tỉ đi theo bà cô khó tính kia đến nhận lớp, thật chẳng hiểu vì sao bà ấy lại tỏ ra thái độ không ưa cậu như vậy, nhưng điều đó cũng không làm Thiên Tỉ suy nghĩ nhiều, điều cậu chú ý chính là bên ngoài ghế đá kia, Vương Nguyên đang ngồi trên ghế đá vừa nghe nhạc vừa nhắm mắt lại như ngủ. Các cô gái học sinh ai ai cũng đưa mắt nhìn cậu ta, nhìn kĩ mới nhận ra cậu ta thật đẹp trai, nét đẹp của một đứa trẻ mới lớn.
- Cậu đang nhìn gì vậy. - Thiên Tỉ mải chú ý đến Vương Nguyên nên đã bị bà cô khó tính bỏ xa, khi bà ấy quay lại thì lớn tiếng.
- À, xin lỗi. - Thiên Tỉ nhanh chóng bước đi.
- Cậu thấy em học sinh nam phía kia hay không? - Bà cô khó tính chỉ về phía Vương Nguyên.
- Dạ. - Thiên Tỉ gật đầu.
- Đó là Roy, con trai cùa chủ tịch tập đoàn Vương Thị, bởi vậy tôi nhắc nhở cậu đừng nên động đến cậu ấy. Cậu ta muốn làm gì cũng được cứ mặc kệ đi, nếu như cậu không muốn bị mất việc thì nhớ cho kĩ những lời tôi nói.
Thiên Tỉ gật gật đầu tỏ ra đã hiểu.
Thiên Tỉ nhìn lướt qua vị trí của Vương Nguyên thì đã không còn thấy cậu ta đâu nữa, thì ra là dùng quyền lực gia thế mà ngạo mạn như vậy sao. Thiên Tỉ hào hứng, nhưng mà vì sao bà cô khí tính lại nhắc nhỡ cậu về Roy, chẵng lẽ lớp cô chủ nhiệm sẽ là lớp của Roy sao. Thiên Tỉ có chút không vui, lại gặp phải thằng nhóc khó ưa đó sao.
Bà cô khó tính bước vào lớp, những học sinh bên trong nhanh chóng chạy về vị trí của mình sau đó đứng lên chào bọn họ.
- Giới thiệu với các em, đây sẽ là giáo viên chủ nhiệm các em trong thời gian tới.
Thiên Tỉ khẽ mỉm cười nhìn xung quanh cả lớp, ánh mắt dừng lại phía cuối lớp. Đúng như cậu đoán, cậu chính là chủ nhiệm lớp học của Vương Nguyên, và cậu ta vẫn đang nằm gục xuống bàn.
- Xin chào, tôi là Jakson sẽ là giáo viên chủ nhiệm mới của các bạn, mong chúng ta sẽ hợp tác cùng nhau thật tốt. - Thiên Tỉ mỉm cười trước lớp nói.
Cả lớp xầm xì to nhỏ, một giọng nói từ phía cuối lớp vang lên:" hắn ta làm cách nào để vào dạy trường King nhỉ, tôi nhớ trường học này tuyển giáo viên cũng phải lựa chọn những người ưa nhìn cơ mà."
Thuê Tỉ chưa kịp phản ứng thì giọng nói khác vang lên, cố tình cho cậu nghe.
- Nhìn hắn! ta, tôi chẳng còn chút hứng thú cho việc học.
- Tôi đến đây là mang đến cho các em kiến thức, kĩ năng chứ không đến cho các em ngắm nhìn. Vẻ bề ngoài là vật ngoài thân, dù có đẹp như em. - Chỉ một chàng trai trong lớp. - Hoặc như em. - Đưa tay về phía cô gái điệu đà. - Nhưng có một cái đầu rỗng tuếch thì cũng bằng thừa. Vẻ đẹp bên ngoài sẽ nhanh chóng tàn phai qua thời gian, nhưng kiến thức sẽ mãi mãi tồn tại và nâng cao hơn nữa khi chúng ta chú tâm vào việc học.
- Không có hứng thú thì làm sao mà học được, anh mau nghỉ việc đi, đừng ở nơi này mà làm mất thời gian của chúng tôi. - Một cô gái đứng lên nói. - Đúng không các bạn.
Cả lớp vỗ tay như đồng ý, điều này khiến Thiên Tỉ không thể ngờ tới. Ngày xưa cậu đi học, nhưng giáo viên đều rất được tôn trọng mà. Những đứa trẻ này thật là hỗn láo mà.
Trong tiếng ồn ào, bà cô khó tính có gào thét đến mấy bọn chúng vẫn không chịu im lặng, Tgiên Tỉ đứng như chết trân, dóc toàn bộ sự thông minh trong đầu vẫn không biết xữ lý tình huống nổi loạn này thế nào.
- Thật ồn ào. - Phía sau lớp, giọng nói của Vương Nguyên hét lên cộng với tiếng đập bàn thật mạnh của anh khiến cả lớp bỗng dưng im bặt.
- Ai không muốn anh ta dạy thì cút ra khỏi lớp cho tôi. - Vương Nguyên nhìn xung quanh nói tiếp. - Có ai không hả? Nếu các người không bước ra khỏi lớp ngay bây giờ thì từ này không được phép nhắc đến vấn đề này nữa.
Cả lớp vẫn im lặng, không ai dám thở mạnh.
- Anh còn làm gì ở đó, mau bắt đầu đi. - Vương Nguyên nhìn Thiên Tỉ rồi ngồi xuống.
Là cậu ta vừa cứu cậu một bàn thua trông thấy sao, không ngờ bọn trẻ này lại sợ cậu ta hơn sợ giáo viên.
- Trước tiên, chúng ta sẽ điểm danh.
Thiên Tỉ đọc tên từng người, đến cái tên Hạ Mĩ Kỳ thì không ai lên tiếng. Thiên Tỉ đánh dấu vắng mặt.
Sau khi điểm danh xong, Thiên Tỉ nhường lớp lại cho giáo viên bộ môn dạy. Cậu về lại văn phòng truy tìm thông tin về Hạ Mĩ Kỳ.
- Hạ Mĩ Kỳ, học sinh mới chuyển trường đến, được học bổng toàn phần của King, cha mẹ đều ở quê, một mình sống tại thành phố. - Thiên Tỉ nhẩm một mình. - Vì sao cô bé nghĩ học nhỉ, ở một mình lỡ may bị ốm thì thế nào nhỉ. - Thiên Tỉ đọc qua hồ sơ của Hạ Mĩ Kỳ liền lo lắng, cậu có chút đồng cảm với Hạ Mĩ Kỳ vì cậu cũng đã từng một mình không một người thân ở Mỹ, rất cô đơn và mệt mỏi. Tuy nhiên cậu có Chí Hoành chu cấp, còn Hạ Mĩ Kỳ thì gia đình ở quê có vẻ khó khăn.

Hết chap 6.
=============================
Nếu sai hoặc không hợp lí chỗ nào mọi người nhớ báo mình để mình sửa lại nhé! (^ム^)

[Khải Thiên] Nhóc con xấu xí, em là của tôiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ