Chap 115.1

2.1K 128 9
                                    

Trong một căn phòng tối mịt, không một ánh sáng nào có thể chen vào, màn đêm như dần che đi mọi thứ từ thù hận cho đến hạnh phúc

Rất tiếc! Hình ảnh này không tuân theo hướng dẫn nội dung. Để tiếp tục đăng tải, vui lòng xóa hoặc tải lên một hình ảnh khác.

Trong một căn phòng tối mịt, không một ánh sáng nào có thể chen vào, màn đêm như dần che đi mọi thứ từ thù hận cho đến hạnh phúc. Phía trước mắt chỉ là bao phủ bởi màn đêm, toàn thân cậu không hề bị trói nhưng không không thể cảm nhận được phía trước là gì nên toàn thân bất động không di chuyển. Thiên Tỉ dù mở mắt cũng như nhắm mắt, không nhận ra mình đang ở nơi nào.
- Có ai không? - cậu lên tiếng.
Xung quanh không có một tiếng động.
- Các người là ai, giữ tôi có mục đích gì... có gan thì ra mặt đi. - Thiên Tỉ thách thức.
Đáp lại cậu vẫn là một sự im lặng đáng sợ.
Thiên Tỉ quyết định đứng lên mà lần mò trong bóng tối kia, ít ra cậu phải xác định được bọn chúng đang giam giữ cậu ở nời nào. Là cậu lo lắng cho bé con trong bụng, bị ám ảnh về việc mất đi đứa trẻ trước kia... lần này cậu nhất định bảo vệ con của mình.
Cậu đứng lên đưa hai tay về phía trước, nghe một tiếng xoảng như một chiếc cốc vỡ nát... cậu không dám bước lên phía trước mà lùi về phía sau sợ dẫm lên mảnh vỡ vừa rồi.
Từ phía xa có một ánh nến lấp lánh đang tiến về phía cậu, đôi mắt cậu nhíu lại không nhìn rõ chỉ nhận thấy được tia sáng kia. Ánh nến kia từ từ tiến lại gần cậu hơn, một giọng hát trong trẻo vang lên:
Happy birthday to you
Happy birthday to you
Happy birthday, happy birthday and the start burn tonight
Happy birthday to you
Happy birthday to you
Happy birthday, happy birthday, happy birthday to you
Chào mừng sinh nhật đáng yêu
Chào mừng sinh nhật dễ thương
Mừng ngày bố yêu sinh ra đời
Cùng vì sao xa toả sáng
Chào mừng sinh nhật đáng yêu
Chào mừng sinh nhật dễ thương
Mừng ngày bố con sinh ra đời
Hát với nhau lời chúc mừng
Trong giọng hát trẻ con của Tiểu Hân, cô bé trên tay cầm một chiếc bánh kem không được cầu kì đẹp mắt nhưng lại chứa chan đầy tình cảm mang đến gần Thiên Tỉ mỉm cười nói:" Chúc mừng sinh nhật bố."
Ánh sáng cây nén thắp sáng khắp căn phọng rộng, Vương Tuấn Khải bước đến trước mặt Thiên Tỉ mỉm cười nhìn cô với ánh mắt đầy ngập tình yêu thương:" Chúc em sinh nhật thật hạnh phúc"
Cậu ngỡ ngàng với mọi thứ, hôm nay là sinh nhật cậu sao... đúng là đầu óc lại không còn nhớ đến ngày cậu sinh ra đời nữa. Cậu bất ngờ đến mức không thể thốt lên bất cứ câu nào... trên bờ mi rơi ra một giọt nước mắt hạnh phúc.
- Bố, bố cầu nguyện đi ạ.
Thiên Tỉ đưa hai tay chắp lại khẽ cầu nguyện.
- Chúng ta cùng thổi nến nào. - Thiên Tỉ mỉm cười nhìn anh và con gái mà nói.
- Đây là bánh do baba tự tay làm tặng bố, baba thật tài giỏi. - Tiểu Hân vô cùng ngưỡng mộ.
Cả đại gia đình ba người cùng nhau thổi tắt ánh nến... ánh nến vừa tắt đi thì căn phòng được bật đèn sáng lên. Cậu kinh ngạc nhìn xung quanh, căn phòng này rất quen thuộc nhưng nó đã được trang trí lại rất mới, màu đồng đã được thay thế bằng màu hồng nhạt nhẹ nhàng.
- Tuấn Khải, đây là nhà cũ của em. - Thiên Tỉ kinh ngạc nói.
- Đúng vậy, anh muốn em đón sinh nhật tại nơi này... anh đã thay đổi tất cả mọi thứ để những kí ức đau buồn trong em hãy xóa hết đi. - Vương Tuấn Khải nắm lấy tay Thiên Tỉ mà nói. - Chúng ta bắt đầu những năm tháng không phải lo lắng và suy nghĩ nữa.
- Chúc mứng sinh nhật cậu, Jackson. - Đình Phong đi vào bên trong cùng An Nhiên mà nói. - Đã làm cậu hoảng sợ rồi.
- Thì ra người chụp thuốc mê tôi là anh sao? - Thiên Tỉ nhìn Đình Phong đang ở phía cửa bước vào.
- Là anh bảo cậu ấy làm. - Vương Tuấn Khải nói. - Muốn tạo cho em một bất ngờ.
Suốt khoảng hơn mười mấy năm qua, sinh nhật cậu luôn trải qua bằng những sự cô đơn và đau đớn, hôm nay cậu cảm thấy thật hạnh phúc khi bên cạnh cậu có những người thân yêu... những người thật sự quan tâm đến cậu.
Buổi tiệc nhẹ nhàng nhưng đầy ấp tình cảm và niềm vui trong căn nhà nhỏ, nơi mà cậu sinh ra và sống khi còn bé... cậu cảm giác mình không còn bị ám ảnh bởi hình ảnh cái chết của mẹ nữa vì mọi thứ dường như được đắp vào bằng tình yêu từ anh.
Tiểu Hân được Đình Phong và An Nhiên đưa về biệt thự Vương gia, chỉ còn lại cậu và anh lại nơi này... cậu đứng gần về phía cửa số nhìn ra bên ngoài...cậu cảm thấy dường như mình đã quay về, chính thức quay về khi trong lòng không còn bất cứ vướng bận nào.
- Jackson, em đang nghĩ gì. - Tuấn Khải từ phía sau ôm lấy cậu.
- Anh đã làm những việc này khi nào? - Thiên Tỉ khẽ hỏi. Cậu nắm lấy bàn tay anh, sờ thấy những nút chai sạn trên bàn tay mềm mỏng trước kia thì liền bất ngờ... cậu ngửi thấy mùi hương kì lạ trên người anh. - Tay anh làm sao vậy, trên người anh có mùi rất lạ.
Vương Tuấn Khải rút bàn tay ra khỏi tay cậu, đưa lên mái tóc cậu khẽ vuốt mỉm cười mà nói:" Vì em, anh có thể làm bất cứ việc gì để làm em vui, để khiến em không còn buồn bã."
Thiên Tỉ không thể bị những lời nói kia làm u mê được, thời gian qua chính là anh hững hờ với cậu, không quan tâm cậu.. lại còn chuyện anh mua đồ bầu cho người phụ nữ khác. Cậu đưa mắt nghi ngờ nhìn anh mà hỏi:" Nói cho em biết, anh giấu em điều gì."
- Không có. - Vương Tuấn Khải lắc đầu.
Thiên Tỉ tiến tới, dùng tay cởi chiếc áo sơ mi trên người anh.
- Em làm gì vậy? - Vương Tuấn Khải giật mình.
- Để yên nào. - Thiên Tỉ gằng giọng.
Chiếc áo sơ mi được cởi ra, trên người anh chi chít miếng dán giảm đau, lại còn vết xướt rất nhiều trên tay anh mà chiếc áo sơ mi dài tay đã che lại... Thiên Tỉ ngỡ ngàng nhìn mọi thứ trước mắt, thì ra mùi hương kì lạ kia chính là mùi từ những miếng dán này ư.
- Anh... anh làm sao vậy? - Thiên Tỉ bật khóc xót xa.
Tuấn Khải lau giọt nước mắt trên mi cậu, ôm cậu thật chặt vào lòng:" Anh muốn tự tay mình thay đổi mọi thứ, thời gian qua anh đi sớm về muộn chỉ vì muốn hoàn thành xong nơi này trước ngày sinh nhật em. Anh sợ em nhìn thấy những vết thương trên người nên không đến gần em... Jackson thời gian qua có phải đã khiến em suy nghĩ.... Hãy tin anh, em chính là điều may mắn nhất mà anh có được... anh sẽ không bao giờ làm gì để vụt mất em."
- Tuấn Khải, em không xứng đáng để nhận những điều này... là em đã nghi ngờ anh. - Thiên Tỉ nép vào lòng anh mà nói.
- Lỗi của anh, đã khiến em không tin tưởng.
Vương Tuấn Khải đưa Thiên Tỉ vào căn phòng bên cạnh cậu, nơi đây cậu nhớ chính là kho để đồ chơi khi bé của mình... anh đã dọn dẹp và biến nó thành một căn phòng màu xanh da trời, có rất nhiều đồ được đặt sẵn trên kệ tủ, chiếc nôi màu xanh cùng những chiếc chuông gió được treo đầy sáng tạo.
- Đây là phòng anh đã chuẩn bị cho con trai chúng ta, quần áo cũng đã mua sẵn... Khi em sinh Tiểu Hân anh đã không bên cạnh và lo lắng được điều gì, lần này anh muốn làm tất cả đề bù đắp cho em. - Vương Tuấn Khải nói.
Thiên Tỉ bật cười, nghiêm mặt nhìn anh nói:" Em vừa mới mang thai, vì sao anh biết nó là con trai mà mua quần áo trước?"
- Không phải là con trai sao, anh nghĩ đã sinh ra con gái thì đứa sau sẽ làm con trai chứ. - Tuấn Khải ngây ngô nói.
- Cuối cùng em cũng đã phát hiện ra, Vương tổng đại tài cũng ngốc nghếch như vậy. - Thiên Tỉ bật cười lớn.
- Mắng anh ngốc ư. - Vương Tuấn Khải béo mũi Thiên Tỉ . - Nào, đi theo anh.
Sau đó, anh lại nắm tay cậu sang phòng trước kia của cha mẹ cậu, bên trong cũng đã được thay đổi mọi thứ... anh mở chiếc tủ quần áo ra khẽ nói:" Mọi thứ đã được chuẩn bị tất cả, em chỉ cần ăn, ngủ, và sinh con cho anh."
- Thiên Tỉ tổng, ngài đang nuôi heo sao? - Thiên Tỉ nhìn thấy những bộ đồ mà trước kia thấy anh mua thì khẽ hài lòng, anh quả nhiên là người chồng tốt.
- Chúng ta sẽ dọn về nơi này, giao mọi thứ lại cho Roy... em đồng ý không? - Tuấn Khải ôm cậu vào lòng mà nói. - Em chưa ăn bánh kem của anh làm, phải không?
Thiên Tỉ khẽ gật đầu, vì trong bánh kem có trứng nên khi nãy không mang ra sợ Tiểu Hân đòi... hiện tại cậu tất nhiên phải nếm thử mùi vị mà anh đã cất công làm tặng cậu
Anh mang một chiếc đĩa đựng một mẩu bánh kem được đặt bên trong, đặt lên bàn ăn khẽ nói:" Em nhất định phải ăn hết."
- Nhất trí. - Thiên Tỉ bắt đầu cầm muỗng...
Khi cậu ăn miếng kem thứ hai thì có một thứ gì đó bằng kim loại trong miệng mình, Thiên Tỉ lè ra thì nhìn thấy một chiếc nhẫn kim cương sáng lấp lánh. Vương Tuấn Khải mỉm cười, khẽ nói:" Jackson, em có đồng ý làm chủ tài chính của anh không?"
- Là anh đang cầu hôn em đó sao?- Thiên Tỉ bật cười.
Anh gật đầu.
- Anh thật kì lạ. Nhưng em chính là yêu điều kì lạ đó... được rồi, em sẽ giữ ví tiền giúp anh vậy.
Cả hai cùng nhìn nhau bật cười... có đôi khi điều hạnh phúc là những thứ đơn giản nhỏ nhoi như vậy.
***********************
New York,
Trên con đường lá vàng rơi hai bên trên những tán cây nhuộm một màu vàng đầy quyến rũ... bóng dáng người đàn ông đang ôm cô gái nhỏ vào lòng càng khiến cảnh tượng thêm quyến rũ. Nhưng giữa hai trái tim kia có một khoảng trống, khoảng trống đó chính là trong tim Hải Yến. Cô rời khỏi lòng ngực nóng ấm kia, mỉm cười nhìn anh mà nói:
- Anh có khỏe không?
- Cũng không ổn lắm.
- Họ chăm sóc anh tốt không? - Hải Yến nghĩ Đình Tín đã có người phụ nữ khác.
- Rất tốt. - Anh nghĩ Hải Yến biết anh đang ở cùng gia đình Jame.
- Anh hạnh phúc chứ?
Đình Tín không đáp.
- Tạm biệt, những thứ trên tay anh là em muốn vứt đi... không phải vô tình làm rơi. - Hải Yến quay mặt đi mà nói. - Xin lỗi vì đã xuất hiện trước mặt anh khi anh không muốn gặp em.
Cô đi được vài bước, một đôi tay luồn qua người cô mà ôm chầm lấy cô...sau đó kéo cô về đối diện anh mà đặt nụ hôn lên bờ môi khô kia. Nụ hôn kia kéo dài không dứt, cô biết chính bản thân mình nhớ anh đến điên dại, cô không thể nào ngừng lại với nụ hôn kéo dài.
- Hải Yến, anh rất nhớ em... - Đình Tín nói.
- Đình Tín, thời gian qua anh đi đâu... vì sao lại bỏ mặc mẹ con em, anh có biết là em đau lòng đến mức nào không.. nhìn con trai hằng đêm em đều khóc vì nỗi nhớ dành cho anh ngày một tăng lên mà không phai đi theo thời gian. - Hải Yên khóc thét lên mà nói.
- Anh xin lỗi. - Đình Tín đáp.
- Em không cần lời xin lỗi đó, thà anh cứ nói rằng anh đã có người phụ nữ khác... thà anh cứ nói anh không yêu em nữa... thì em đã không đau đớn như vậy. - Hải Yến không kiềm chế được cảm xúc.
- Em nói gì vậy, có người phụ nữ khác là sao?
- Anh còn muốn lừa gạt em ư?
- Quả thật anh không hiểu.
- Đêm qua bảo vệ gọi lên nhà anh, một người phũ nữ nghe điện thoại mà nói rằng anh đang ngủ... chú ấy lại nói hai người đã dọn về nơi này rất lâu.
Đình Tín khẽ bật cười, thì ra Hải Yến hiểu nhầm Linda đang sống cùng anh liền ra sức giải thích... Bác sĩ đã nói rằng bàn tay anh vẫn còn có hy vọng cứu chữa... vết thương trên tay có hy vọng tái tạo lại được... Anh kể hết cho Hải Yến nghe, cô vừa nghe vừa khóc rất nhiều mà xót xa cho anh.
Cô nắm bàn tay anh, anh vẫn luôn mang bao tay để che đậy đi... vì vậy mà cô không hề hay biết.
- Em muốn xem nó. - Hải Yến nói.
- Em sẽ không thể chịu nổi.
- Không, em không còn là Triệu Hải Yến của ngày xưa nữa. - Hải Yến kiên quyết.
Đình Tín cởi bỏ chiếc bao tay ra... nhìn những vết trên tay anh mà cô đau lòng khôn xiết... đôi mắt rưng rưng. Cô ôm bàn tay anh vào lòng mà nói:" Đình Tín, em yêu anh là yêu con người anh, là yêu La Đình Tín không sợ trời không sợ đất... chỉ cần anh còn sống trên đời này, chỉ cần anh cùng em hít thở một bầu không khí em đã mãn nguyện lắm rồi, dù anh có trở nên xấu xí hay tật nguyền... em vẫn chỉ yêu anh không thay đổi."
- Anh biết, nhưng anh không muốn em hằng ngày nhìn thấy nó và đau buồn cho anh.- Anh đáp. - Vì vậy, em chọn cách để em sống một cuộc sống bình yên. Nhưng bác sĩ đã nói anh có cơ hội, anh sẽ quay về bên cạnh em nếu em còn cần anh.
- Em cần anh, con của chúng ta cần anh... Đình Tín, quay về cùng em, được không?
- Em về trước đi, anh đã hẹn bác sĩ phẫu thuật.
Hải Yến đưa môi mình hôn lên bàn tay của anh mà nói:" Em sẽ ở bên cạnh anh, đến khi anh quay về cùng em. Đình Hải có cha em chăm sóc, em nhất định phải mang cha của con trai em quay về."

Hết chap 115.1

[Khải Thiên] Nhóc con xấu xí, em là của tôiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ