Chap 13: Tâm tư của Roy

3.4K 206 2
                                    

Trước đó vài ngày, tại trường trung học King.
- Chào các em, hôm nay thầy Jackson bị ốm nên trong thời gian tới tôi sẽ tiếp tục chủ nhiệm lớp chúng ta như trước đây. - Cô giáo chủ nhiệm đứng trước lớp nói.
Cả lớp dường như không ai quan tâm đến chuyện cô chủ nhiệm vừa nói, chỉ trừ hai người.
Ở phía cuối lớp học, Vương Nguyên đang gục mặt như ngủ nghe nói như vậy liền ngẩng mặt lên.
- Cô có biết thầy Jackson bị sao không? - Vương Nguyên hỏi Hạ Mĩ Kỳ.
- Tôi không biết. - Hạ Mĩ Kỳ lắc đầu. - Anh quan tâm thầy Jackson ư? - Hạ Mĩ Kỳ hơi bất ngờ, chưa bao giờ thấy Vương Nguyên quan tâm đến chuyện người khác.
Vương Nguyên không đáp, không quan tâm cô giáo chủ nhiệm đang đứng phía trước đứng lên bỏ ra khỏi lớp không quên nói với Hạ Mĩ Kỳ:" - Không cần đi theo."
- Roy, em đi đâu vậy. - cô chủ nhiệm nói lớn theo hướng Vương Nguyên đi. - Sắp đến giờ thi rồi.
- Em sẽ quay lại đúng giờ. - Vương Nguyên không nhìn lại, đi thẳng mà nói.
Cô giáo cũng không muốn ngăn cản Vương Nguyên, cậu ấy chẳng phải con trai của Vương gia sao, trung học King lại là của Vương gia. Động vào Vương Nguyên, chính là tự mang rắc rối lại cho mình, vì vậy cứ mặc kệ cậu ta là tốt nhất.
Vương Nguyên đi về phía cổng trường liền gọi điện cho Đình Phong hỏi địa chỉ của Thiên Tỉ.
- Chú, gửi cháu địa chỉ của thầy gia sư. - Vương Nguyên nói vội.
- Có chuyện gì sao? - Đình Phong hỏi.
- Nghe nói thầy Jack bị ốm, chú có biết chuyện đó không?
- À. Được, chú sẽ gửi. - Đình Phong đáp.
Đình Phong vừa soạn tin nhắn địa chỉ của Thiên Tỉ vừa nói:" Thằng nhóc này hôm này còn biết quan tâm đến gia sư cơ đấy, thật là lạ."
Vương Nguyên nhận được địa chỉ từ Đình Phong, nhà của thầy giáo lại nằm khá gần biệt thự Vương gia. Vương Nguyên nhìn lại đồng hồ trên tay, còn khoảng 30p nữa là bước vào giờ thi nếu anh đi đến nhà Thiên Tỉ sẽ bị muộn giờ thi. Lưỡng lự một chút, Vương Nguyên lại nhận được một tin nhắn của Đình Phong.
- Thầy Jack chỉ bị trật chân một chút thôi, hôm nay cháu thi tốt thì thầy ấy sẽ vui hơn là cháu bỏ thi mà chạy đến nhà thăm đấy.
Vương Nguyên nhớ lại lời hứa của mình với Thiên Tỉ, sau đó ngồi thừ người ở chiếc ghế trước cổng trường. Không hiểu vì sao khi nghe tin Thiên Tỉ bị ốm thì anh lại cảm thấy vô cùng lo lắng, từ trước đến nay tiếp xúc với cậu ta, nhìn thấy chàng trai xấu xí kia hằng ngày cảm thấy quen mắt và thậm chí còn nhìn thấy cậu ấy có nụ cười rất duyên với hai đồng điếu vô cùng đáng yêu. Vương Nguyên bỗng dưng cảm thấy nhớ Thiên Tỉ, anh nhớ đến lần cậu ta ôm anh an ủi liền ngửi được mùi hương trên người cậu mà tim mình rung động.
- Không lẽ, đây là cảm giác của tình yêu sao? - Vương Nguyên giật mình tự nói.
Vương Nguyên sau đó lại tự lắc đầu, một người như anh làm sao có thể thích cậu ta được chứ. Nhưng tim Vương Nguyên đang đập thật mạnh, tay anh đặt lên ngực mình khó chịu.
- Anh làm gì ở đây vậy, sắp tới giờ vào thi rồi. - Hạ Mĩ Kỳ từ phía sau bước tới.
Vương Nguyên ngước nhìn về phía Hạ Mĩ Kỳ, Hạ Mỹ Kỳ đi theo ngược chiều nắng nên toàn thân cô như có một hào quang xung quanh. Cô vừa bước tới vừa nhìn Vương Nguyên với ánh mắt đầy nét quan tâm, Hạ Mĩ Kỳ đưa một chiếc khăn về phía Vương Nguyên .
- Trán anh đầy mồ hôi kìa. - Hạ Mĩ Kỳ hơi cười.
- Sao cô biết tôi ở đây? - Vương Nguyên đáp.
- Tôi đi theo anh, vì sợ anh bỏ kì thi học kì này. - Mĩ Kỳ khẽ nói. - Anh mau lau mồ hôi trên trán đi, không sẽ bị cảm đó.
Vương Nguyên nhận lấy chiếc khăn của Hạ Mĩ Kỳ mà lau mồ hôi trên trán, ngoài kia ánh nắng gay gắt, trời khá oi bức.
- Tôi đã nói cô không cần theo tôi mà, lần sau đừng làm sai lời tôi. - Vương Nguyên nhìn ra phía xa xa ngoài kia mà nói.
- Tôi xin lỗi... có chuyện gì xảy ra sao? - Hạ Mĩ Kỳ chưa từng nhìn thấy Vương Nguyên như vậy. - Tôi có thể giúp được gì cho anh không?
Nguyên đứng bật dây, nhìn Hạ Mĩ Kỳ lướt qua rồi bước chân đi về phía lớp học, Vương Nguyên bước đi được một đoạn khẽ quay đầu lại thấy Hạ Mĩ Kỳ vẫn còn đứng bất động không hiểu chuyện gì.
- Mau vào lớp, đến giờ làm bài thi rồi. - Vương Nguyên gọi lớn.
Hạ Mĩ Kỳ ấp úng khẽ nói:" - Vâng." - Sau đó nhanh chân chạy theo phía sau Vương Nguyên .
Kì thi cũng qua, những ngày Thiên Tỉ không thể đến biệt thự Vương gia khiến Vương Nguyên cảm thấy vô cùng trống trải, thời gian trước ngày nào cũng gặp Thiên Tỉ ngày nào cũng đôi co với cậu nhưng như vậy khiến anh bớt cô đơn, bớt lạc lõng trong ngôi nhà to lớn này. Anh phát hiện từ khi anh gặp gỡ Thiên Tỉ anh nói nhiều hơn, nụ cười trên môi đã biết hé, Vương Nguyên không thể kiểm soát được nỗi nhớ của mình dành cho Thiên Tỉ.
Mỗi ngày Hạ Mĩ Kỳ đến Vương gia làm việc, công việc của cô là dọn dẹp phòng của Vương Nguyên và khi Nguyên cần gì thì cô sẽ phục vụ anh. Nhìn Vương Nguyên cứ buồn bã, ngồi im một chỗ nhìn xa xăm Hạ Mĩ Kỳ biết anh đang có tâm sự nhưng thân phận của cô chỉ là kẻ ăn người làm, sao có thể hỏi chủ nhân những việc riêng tư ấy.
Một buổi sáng, Vương Nguyên đang nằm ngủ trên chiếc giường lớn của mình thì Hạ Mĩ Kỳ từ bên ngoài lao vào phòng anh. Vì cô đã được đặt cách có quyền ra vào phòng Nguyên tự do nên mọi người trong Vương gia cũng không ngăn cô lại.
- Roy, Roy, tôi mang đến cho anh cái này. - Hạ Mĩ Kỳ vui mừng cầm tờ giấy trên tay.
Vương Nguyên nghe tiếng ồn ào liền hé mắt, nhìn thấy Hạ Mĩ Kỳ đang đứng trước mặt mà giật mình bật dậy.
- Á á á. - Tiếng Hạ Mĩ Kỳ la thất thanh.
- Câm miệng. - Vương Nguyên lấy mềm che người mình lại.
- Anh sao lại không mặc áo chứ?. - Hạ Mĩ Kỳ nhanh chóng quay đầu ra hướng cửa.
Vương Nguyên nhanh chóng khoác chiếc áo thun rộng vào người sau đó khó chịu mà nói:" Có chuyện gì mà cô xông vào phòng tôi."
- Tôi... tôi mang kết quả thi học kì đến cho anh... - Hạ Mĩ Kỳ vẫn không dám quay lại.
Vương Nguyên bước tới phía trước mặt Hạ Mĩ Kỳ, cầm lấy tờ giấy trên tay cô nhìn qua rồi nói.
- Cô ra ngoài, tôi cần thay quần áo. - Vương Nguyên hơi cười, ánh mắt nhìn chằm chằm vào kết quả.
Hạ Mĩ Kỳ thấy Vương Nguyên tâm trạng đã không còn u buồn như mấy hôm trước, gương mặt đã tươi tỉnh hơn thì vô cùng yên tâm mà bước chân ra khỏi phòng.
Vương Nguyên thay đổi trang phục liền nhanh chóng rời khỏi Vương gia mà không nhìn Hạ Mĩ Kỳ cũng không nói với cô một lời, chỉ thấy tâm trạng vui vẻ trên gương mặt anh hiện rõ. Hạ Mĩ Kỳ đứng trông theo bóng dáng Vương Nguyên rời khỏi Vương gia cũng một phần vui theo, không hiểu tự khi nào cô chỉ muốn nhìn thấy một Vương Nguyên đầy sức sống và luôn vui vẻ. Trên môi Hạ Mĩ Kỳ bỗng nở một nụ cười mãn nguyện.
- Nghe nói lúc nãy em hớt hải chạy vào phòng Roy sao? - Đình Phong từ phía sau bước tới đứng nhìn theo hướng Hạ Mĩ Kỳ đang nhìn mà hỏi.
- À, tôi mang kết quả thi đến cho thiếu gia. - Hạ Mĩ Kỳ đáp.
- Có kết quả rồi sao? Kết quả thi của em tốt chứ. - Đình Phong quan tâm nói.
- Em chưa xem. - Hạ Mĩ Kỳ đáp liền quay đầu đi vào trong. - Xin phép, em đi dọn dẹp. - Cúi đầu chào Đình Phong rồi nhanh chóng bước đi.
Đình Phong nắm lấy tay Hạ Mĩ Kỳ kéo lại.
- Em thích thiếu gia sao? - Đình Phong hỏi.
Hạ Mĩ Kỳ tròn mắt kinh ngạc trước câu hỏi của Đình Phong. Sau đó liền nhanh chóng lắc đầu.
- Thật sự không thích. - Đình Phong vẫn không buông tay Hạ Mĩ Kỳ ra mặc cho cô ra sức kéo lại.
- Không có, anh mau buông tay tôi ra. - Hạ Mĩ Kỳ không muốn người đàn ông xấu này chạm vào người mình.
- Vậy là tốt, em tốt nhất đừng có tình cảm với Roy. - Đình Phong nói.
- Vì sao? - Ánh mắt Hạ Mĩ Kỳ chợt buồn.
- Vì em và Roy là hai con người ở hai thế giới. - Đình Phong đáp, không còn thái độ bỡn cợt như mọi khi.
- Thật là tốt, tôi cũng chưa từng nghĩ mình muốn xen vào thế giới của thiếu gia. Tôi chỉ là một Osin của Roy, vì vậy anh không cần nhắc nhở, tự bản thân tôi hiểu điều đó. - Hạ Mĩ Kỳ lần này giật tay mình thật mạnh ra khỏi bàn tay Đình Phong. - Chào anh, tôi đi làm việc. - Nhanh chóng chạy đi.
Đình Phong không đuổi theo Hạ Mĩ Kỳ, những ngày qua từ phía xa nhìn thấy cô gái bé nhỏ khiến anh vô cùng thích thú. Từ khi gặp Hạ Mĩ Kỳ, anh cảm thấy nữ nhân trên đời này đều không đáng nhìn nữa, nhưng Mĩ Kỳ lại luôn tìm cách xa lánh và tránh mặt anh. Đình Phong chẳng biết mình đã làm gì sai đối với cô gái bé nhỏ này, khi nhìn thấy cô nhìn Vương Nguyên với ánh mắt đầy yêu thương kia, anh bất giác lo sợ... lo cô gái trong mắt anh có tình cảm cùng Vương Nguyên .
Hạ Mĩ Kỳ lầm lũi đi vào bên trong phòng Vương Nguyên, sau đó ngồi xuống dựa lưng vào cửa, nhìn mọi thứ xa hoa trong căn phòng này, cô tự hiểu bản thân mình không xứng đáng với Nguyên, nhưng làm sao có thể khống chể nổi con tim của mình đập loạn lên khi nhìn thấy Nguyên. Cô biết mình phải tự che giấu đi cái tình cảm ngu ngốc kia, cậu ta cũng đã nói trên đời này làm gì có hoàng tử và lọ lem.
- Hạ Mĩ Kỳ là một cô gái mạnh mẽ. - Hạ Mĩ Kỳ khẽ lau giọt nước mắt vừa tràn bờ mi, cô đứng lên bắt đầu công việc dọn dẹp phòng Vương Nguyên .
Đang dọn dẹp thì Hạ Mĩ Kỳ nghe tiếng chuông điện thoại, cô nhìn xung quanh thì phát hiện Vương Nguyên để quên điện thoại trong phòng, là một số điện thoại lạ... cô cứ để nó reo nhưng không nghe máy.
Đến khi tiếng chuông kia ngưng thì cô định mang điện thoại trên giường đặt lên bàn học của Nguyên, màn hình sáng lên... Mĩ Kỳ giật mình khi nhận ra trên màn hình kia chính là hình ảnh thầy giáo chủ nhiệm mới đang nằm ngủ gục trên bàn học.

Hết chap 13.

[Khải Thiên] Nhóc con xấu xí, em là của tôiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ