Chap 50: Quyết định của Jackson.

3.1K 182 13
                                    

Anh dùng đôi môi nóng bỏng hôn dòng nước mắt trên bờ mi rũ xuống của cậu. Bàn tay ôm trọn áp cậu vào lồng ngực nóng hổi, sau đó đặt môi chạm vào môi cậu hơi mem từ miệng anh lùa sang miệng cậu... Thiên Tỉ đắm chìm trong mùi hương quyến rũ của anh, của mùi quicky trong hơi thở của anh.
Anh đặt cậu lên bàn làm việc, hất tung những thứ trên bàn xuống đất nghe thành nhiều âm thanh khác nhau, vỡ nát tan tành dưới đất. Anh kéo chiếc áo sơ mi trên người cậu đứt cả nút, trên thân thể trắng trẻo lộ rõ vòm ngực không săn chắc cho lắm của cậu, nhưng nó như mê hoặc anh...vì sao anh lại đi thích ngực của một người cùng giới? Nó cũng không cường tráng như ngực anh... nhưng nó là của Jackson- người anh yêu... bất cứ gì thuộc về cậu ấy anh đều muốn...
- Dừng lại... mau dừng lại. - Cậu hét lên... vì sao lần nào cũng bị anh ta đưa vào bẫy, chỉ vì nụ hôn ngọt ngào không dứt nổi kia mà cậu quên cả mục đích đến nơi này.
- Em... muốn giết tôi... trước khi tử tù bị xử tử họ thường được ăn một món mà họ thích nhất. - Vương Tuấn Khải đưa bàn tay xuống phần mông kia cười nửa miệng. - Tôi chính là muốn ăn em nhất.
- Bàn tay anh... mau buông ra cho tôi, Vương Tuấn Khải - Cậu dùng hết sức chống lại anh nhưng dục vọng trong cơ thể nam nhân kia đã xem như giết chết tâm trí anh... Thiên Tỉ đang là con cừu con và Vương Tuấn Khải chính là sói già.
Thiên Tỉ bị đặt trên bàn làm việc của anh, trong đầu lại nhớ tới chuyện lần trước trông thấy anh và An Nhiên mà tá hỏa... là anh ta lại muốn xem cậu như cô gái kia sao.
- Tên biến thái này, cút đi. - Thiên Tỉ cố sức đẩy anh ra, ngờ đâu lại trượt chân động chạm phải " em trai" của anh.
- Em bảo tôi biến thái, xem ra em lại biến thái hơn tôi. - Tuấn Khải một lần nữa dùng một tay nắm chặt hai bàn tay của cậu mà khóa lại, bàn tay còn lại trêu đùa trên thân thể chỉ được che đậy bởi một bộ quần áo bé xíu.
Cậu lần này là ngượng đỏ cả mặt, nếu thật sự có súng trong tay sẽ bắn anh ta mà không cần suy nghĩ. Lần trước là vì men say mà không làm chủ được bản thân, nhưng lần này cậutỉnh hoàn toàn... chính là cậu say men tình của anh.
Hiện tại bên ngoài, những cơn gió rít lên lùa qua từng hàng cây nghe rào rào, bên trong căn phòng kín của biệt thự Vương gia... tiếng động kích tình ngày một nhanh hơn...
- Ưm... Tuấn Khải... nhẹ một chút. - Thiên Tỉ khẽ nói, gương mặt đỏ ửng... hai dòng nước mắt đã kịp khô, giọng cậu nghe rung rung.
- Tôi sẽ khiến cả đời em, không thể quên được tôi. - Vương Tuấn Khải mạnh mẽ hơn nữa mà di chuyển, anh kích thích với từng tiếng kêu phát ra từ khóe miệng Thiên Tỉ ... càng làm anh hứng thú. - Chỉ có một mình tôi có thể làm em mãn nguyện.
Tuấn Khải buông tay ra khỏi tay cậu, hai bàn tay cứ thế mà cọ sát lên đôi nhũ nhỏ bé trên thân thể của nam nhân phía dưới thân, nhìn cậu nằm trên bàn làm việc khó khăn... anh ôm trọn cậu bế lên giường lớn mà tiếp tục sự kích tình.
Khẩu súng lục nằm lẳng lặng dưới sàn... dường như cả hai đã không còn cần đến nó.
Rạng sáng, Thiên Tỉ tỉnh lại sau một đêm mê loạn... bản thân cậu không thề cưỡng lại sự thích thú đối với việc mà Vương Tuấn Khải làm, quả nhiên cũng không hẳn hoàn toàn là cậu ép anh, một phần do cậu tự nguyện cho anh. Cảm giác giữa nam nhân với nam nhân... thật khó tả!
Thiên Tỉ đi về phía bàn làm việc, mặc lại quần áo mà đêm qua anh đã vứt xuống sàn... Cậu nhìn thấy khẩu súng, sau đó tiện tay cầm lên... tháo bỏ đạn bên trong chừa lại 1 viên duy nhất mà tiến tới phía Vương Tuấn Khải.
- Anh đã ăn no đủ một đêm... đến giờ tử hình rồi. - Thiên Tỉ nhắm vào đầu Vương Tuấn Khải mà nói.
Anh mở mắt ra, đưa bàn tay lên má Thiên Tỉ khẽ cười:" Anh vẫn cảm thấy chưa no, còn muốn ăn tiếp."
- Anh thật biến thái. - Thiên Tỉ đỏ mặt mắng. - Anh có điều gì nói với tôi trước khi chết hay không?
- Anh yêu em, mùi huơng trên cơ thể em thật sự kích thích anh. - Vương Tuấn Khải ngồi dậy dần dần tiếng về phía Thiên Tỉ . - Anh muốn nói rằng anh sẽ ăn em tiếp nếu em không bắn.
Tuấn Khải ngồi đối diện Thiên Tỉ trên giường lớn, mái tóc hơi bù xù, bờ vai rộng cùng bờ ngực săn chắc lộ ra trên cơ thể... Thiên Tỉ đưa mắt nhìn qua chúng... quả thật đã hai lần thất thân cùng anh nhưng hiện tại mới chính là lúc cậu quan sát kĩ lưỡng.
" Thật là, vì sao mình lại bị kích thích khi nhìn anh ta như vậy." - Thiên Tỉ tự mắng chửi mình.
- Vương Tuấn Khải... hôm nay chính là ngày giỗ của cha mẹ tôi,... anh còn nhớ không? - Thiên Tỉ khẽ nói. - Tạm thời tôi chưa muốn giết anh, tôi muốn đưa anh đến một nơi.
Chiếc xe hơi màu đen dừng ngay trước sân chùa, cậu đưa anh đi vào bên trong phòng thờ... cha mẹ mình. Trước di ảnh cha mẹ, Thiên Tỉ khẽ rơi nước mắt mà nói.
- Cha, mẹ... con mang bạn trai đến gặp hai người.
- Jackson ... - Vương Tuấn Khải khẽ gọi, hiện tại anh không thề nào đoán được rằng cậu muốn gì.
- Anh ấy là một người tốt, ít ra là trong mắt con chỉ nhìn thấy điểm tốt của anh ấy. Cha mẹ thấy hài lòng với Vương Tuấn Khải hay không? - Thiên Tỉ lại nói.
- Em làm sao vậy. - Tuấn Khải ôm Thiên Tỉ mà nói.
Cậu buông Vương Tuấn Khải ra... sau đó liền lùi về sau một bước mà khẽ nói:" Trước cha mẹ tôi, tôi muốn hỏi rằng anh có yêu tôi không, anh phải trả lời cho thật."
- Jack, anh thật lòng yêu em. - Tuấn Khải đáp.
- Tốt. - Thiên Tỉ mỉm cười, sau đó đưa súng lên đầu mình khẽ nói. - Tôi sẽ khiến anh sẽ dằn vặt cả đời vì những việc anh đã gây ra, người anh yêu thương thật lòng vì anh mà chết ngay trước mắt... tôi sẽ ân hận đến chết. - Thiên Tỉ đưa tay vào cò súng.
- Đừng, em đừng làm bậy. - Vương Tuấn Khải bất ngờ, tiến lên một bước.
- Anh đứng yên đó, nếu không tôi nổ súng ngay lập tức. - Thiên Tỉ hét lên.
- Jackson, buông súng ra đi, rất nguy hiểm. - Tuấn Khải lo lắng tột độ.
- Vương Tuấn Khải, tôi hận tôi không giết được anh... từ khi tôi biết mình yêu anh, tôi càng sợ nhìn thấy anh... Thà rằng tôi và anh chưa từng quen biết, có phải dễ dàng hơn cho tôi không?...
- Nếu em hận... em cứ bắn anh tại đây để trả thù cho cha mẹ em... cần gì phải tự làm hại bản thân mình...
- Tôi không làm được, tôi yêu anh... - Thiên Tỉ hét lên. - Tôi làm sao có thể giết anh khi mà tôi yêu anh hơn cả bản thân tôi.
Nói rồi, Thiên Tỉ nhắm mắt lại... tay đã đưa vào còi súng... cậu muốn kết liễu bản thân mình về với cha mẹ... không phải dằn vặt bản thân vì tình yêu và thù hận nữa.
- Tốt. - Tuấn Khải cười nửa miệng. - Em tự kết liễu đời mình, còn tốt hơn là để tôi từ từ hành hạ em đến chết.
Tay cậu đưa khẩu súng lên đầu, nhắm mắt định tự kết liễu cuộc đời vừa nghe anh nói vậy liền mở mắt ra, không tin những gì người đàn ông trước mặt cậu vừa nói.
- Em ngạc nhiên sao. - Vương Tuấn Khải vẫn giữ cái cách cười đểu cán trên gương mặt kia. - Thật ra tôi đã biết em là Dịch công tử từ lâu... đã nhiều lần muốn thủ tiêu em nhưng rất tiếc tôi lại thích trêu đùa em hơn, vì em thật sự rất cuốn hút và rất ngoan ngoãn khi dưới thân tôi. - Anh bước gần tới phía Vương Tuấn Khải . - Yêu em sao, em nghĩ chúng ta có thể có tình yêu ư? - Anh cười khẩy một cái.
Lời anh vừa nói khiến cậu từ từ buông khẩu súng xuống đất... rơi xuống nghe một tiếng " cạch".
- Anh là tên xấu xa đê tiện nhất mà tôi từng gặp... - Vương Tuấn Khải hét lên.
- Không phải là bây giờ em mới biết. - Thiên Tỉ đi tới ôm Vương Tuấn Khải sát vào người mình. - Em nhớ bữa tiệc đầu tiên mà em đến tại biệt thự Vương gia chứ, tôi đã cố tình mang cô gái kia lên giường vì biết em có mặt trong phòng tôi.
- Anh... anh... - Thiên Tỉ lùi về sau một bước.
Vương Tuấn Khải tiến lại một bước...
- Tôi chỉ là không nghĩ em lại đẹp như thế này, nó càng khiến tôi ham muốn em hơn. - Anh nâng cằm Thiên Tỉ lên nhìn vào đôi môi cậu. - Tôi càng muốn giữ em bên cạnh để giải quyết nhu cầu...
Thiên Tỉ tức giận, dùng hết sức đạp Vương Tuấn Khải văng ra xa sau đó tiến tới gần anh, thẳng tay tát mạnh.
Miệng Vương Tuấn Khải rớm máu, đưa ngón tay chùi đi vết máu trên khoé môi. Anh nhặt khẩu súng dưới chân đứng dậy đi gần đến phía Thiên Tỉ mà nói tiếp.
- Đến lúc tôi phải giết em rồi, hiện tại tôi cảm thấy em khá nhàm chán. - Vương Tuấn Khải cầm súng ngắn đưa lên đầu Thiên Tỉ .
- Tôi đã nhìn lầm anh sao? - Thiên Tỉ rớm nước mắt... câun có chết cũng không tin rằng Vương Tuấn Khải là đối với cậu như vậy.
Chí Hoành cầm trên tay một bó hoa đến thăm vợ chồng Dịch cục trưởng lại không ngờ vừa bước vào liền nhìn thấy cảnh Vương Tuấn Khải đang uy hiếp Thiên Tỉ .
Chí Hoành nhanh chóng giơ khẩu súng nhắm vào người Tuấn Khải mà bắn, Thiên Tỉ nghe tiếng động đi vào nhìn ra cửa thấy Chí Hoành đang nhắm bắn Vương Tuấn Khải liền không suy nghĩ mà chạy đến ôm lấy anh.
- Tuấn Khải, cẩn thận. - Thiên Tỉ vừa ôm lấy Tuấn Khải, viên đạn kia đã ghim vào người cậu.
- Jackson!!!. - Chí Hoành hoảng hốt... nhanh chóng chạy đến phía Thiên Tỉ .
- Jackson... Jackson.. - Vương Tuấn Khải ôm lấy cậu... chàng trai ngốc này vì sao anh đã nói những lời khiến cả cậu và anh đau lòng như vậy, cậu vẫn liều mình mà cứu anh.
Trên người anh dính đầy máu tươi của Thiên Tỉ , cậu khẽ nhìn anh mà nói.
- Dù anh có thật sự chỉ muốn trêu đùa, tôi cũng không thể hết yêu anh. - Thiên Tỉ đau đớn nói, khoé mi rơi một dòng lệ u sầu.
Anh ôm cậu vào lòng, tâm trí anh rối bời...
Chí Hoành lao tới phía hai người họ, rất may vết đạn chỉ trúng vào tay Thiên Tỉ . Chí Hoành biết đây là cơ hội hiếm có để giải quyết Vương Tuấn Khải nên đưa súng lên hướng về Vương Tuấn Khải.
- Anh Chí Hoành, em xin anh đó... đừng bắn anh ấy. Xin anh, hãy mang em đi... em không muốn ở nơi này nữa. - Thiên Tỉ đưa bàn tay không bị thương mà kéo chân Chí Hoành.
- Jackson... em có thể sao... có thể rời bỏ được hắn ta sao? Chỉ có giết hắn đi, em mới có thể thoát được. - Chí Hoành vẫn không từ bỏ ý định bắn Vương Tuấn Khải.
- Em có thể... anh hãy đưa em đi đi. Em không muốn gặp Vương Tuấn Khải nữa. - Thiên Tỉ khóc nức nở, đau lòng mà nói.
Chí Hoành nghe tiếng khóc của cậu thì trùng lòng lại, anh bế cậu trên tay... nhìn Vương Tuấn Khải đắc ý. Cuối cùng chàng trai này cũng thuộc về anh, tha mạng hắn cũng được... miễn là Thiên Tỉ về với anh.
Chí Hoành vừa đặt Thiên Tỉ vào xe thì Tuấn Khải từ bên trong cũng bước ra, sau đó mở cửa xe kéo Thiên Tỉ về phía mình không cho Chí Hoành mang cậu đi.
- Tôi không cho phép em đi, trừ khi tôi chết... em đừng hòng thoát khỏi tôi. - Vương Tuấn Khải giành lại Thiên Tỉ từ tay Chí Hoành.
Chí Hoành bước tới, đưa súng về phía  Tuấn Khải mà nói:" Vậy thì mày chết đi, kẻ thua cuộc."
Máu trên người Thiên Tỉ đang tuông ra... đầu óc cậu choáng váng không nhìn thấy phía trước nữa... hình ảnh cuối cùng cậu thấy là anh Chí Hoành đang chĩa súng về phía Tuấn Khải... cậu rất muốn ngăn cản, không muốn Tuấn Khải gặp chuyện không hay... nhưng cậu đã không còn sức lực nữa từ từ đi vào cơn mê.
Bên ngoài Vương Tuấn Khải cười nhếch mép nhìn Chí Hoành, anh không sợ nhất là cái chết, hắn ta lại cứ mang nó ra đe doạ.
- Kẻ thua cuộc, anh đang nói chính là bản thân anh sao?
- Jackson đã chọn đi với tao, mày mãi mãi không có được cậu ấy.
- Cả trái tim và thân xác kia... đều là của tôi. - Vương Tuấn Khải nói xong, lợi dụng lúc Chí Hoành phân tán tư tưởng liền đá súng trên tay Chí Hoành rơi xuống đất, lại thêm một cước đạp vào bụng anh ta ngã lăn. Tuấn Khải nhanh chóng lên xe đã có sẵn chìa khoá kia mà lái đi.
Anh mang cậu về nhà, gọi bác sĩ riêng của Vương gia đến tiểu phẫu lấy viên đạn kia ra cho cậu. Chỉ là tại gia nên có rất nhiều thứ không có, bác sĩ nhăn mặt nói.
- Không có thuốc gây tê, cậu ta sẽ không chịu nổi.
Tuấn Khải lo lắng nhìn cậu đang mê man, toàn thân nóng nhưng người thì run lên.
- Cứ làm đi. - Anh nói, sau đó nắm lấy tay cậu.
Vết dao cứa vào da thịt, Thiên Tỉ đau đến mức hét to khắp cả khu biệt thự. Tuấn Khải đưa tay mình cho Thiên Tỉ cắn... cậu đau đến mức cắn mạnh tay anh đến bật máu.
- Sẽ không sao... tôi sẽ không để em xảy ra chuyện gì. - Vương Tuấn Khải khẽ nói, trên tay vết thương khá sâu... nhưng nó không đau bằng khi anh nhìn thấy cậu bị thương. - Tôi sẽ khiến em, hận tôi đến khi em có thể giết tôi... và kết thúc mọi thù hận trong lòng.
Biệt thự Vương gia lại tiếp tục đường căn phòng cẩn thận, bên ngoài có rất nhiều vệ sĩ túc trực không có bất cứ kẻ nào tiếp cận. Biệt thự Vương gia đã bao trùm sự cô độc, nay lại càng lạnh lẽo hơn.
Đã hơn một tháng trôi qua, Thiên Tỉ ở tại căn biệt thự rộng lớn này trông cô đơn và Vương Tuấn Khải cũng không xuất hiện nữa. Cậu chính là bị giam lỏng tại đây, không được phép bước ra ngoài cũng không thể liên lạc với bất kì ai. Cậu giống như một chú chim nhỏ bị nhốt vào lòng và bịt luôn miệng lại không cho hót.
Một tháng ở tại nơi này, cậu nhận ra được nhiều điều... là cậu nhớ anh và anh thật sự không hề yêu cậu. Một tháng cậu đã rất nhiều lần hy vọng trông ngóng anh quay về, ít ra cậu cũng có thể hỏi lí do vì sao nhốt cậu tại nơi này... thế rồi anh biến mất khỏi mắt cậu... là anh đang muốn điều gì.
- Dịch thiếu gia, mời cậu dùng bữa tối.
- Hôm nay, Vương tổng có về không? - Câu hỏi hằng ngày của cậu.
- Dạ, tôi không biết... nhưng có lẽ là không. - Người đàn bà có vẻ đứng tuổi đáp.
- Cảm ơn, tôi chưa đói... - Thiên Tỉ khẽ cười buồn, dù cậu đã biết trước câu trả lời nhưng vẫn không khỏi buồn phiền.
- Dịch thiếu gia, cả ngày hôm nay cậu đã không ăn gì... tôi lo cho sức khoẻ của cậu không chịu được. - Bà nói tiếp. - Vương tổng đã dặn dò rất kĩ là phải chăm sóc thiếu gia, xin cậu đừng khiến chúng tôi bị la rầy.
- Anh ta cũng không quay về, làm sao biết được... - Thiên Tỉ khẽ cười.
- Dịch thiếu gia, dù sao cậu cũng nên ăn chút gì...
- Một chút nữa tôi sẽ ăn... yên tâm đi tôi là người học võ mà tôi khoẻ lắm. - Thiên Tỉ đáp.
Biết sẽ không thuyết phục nổi chàng trai này nên vị người làm cũng đành lùi vào trong. Thiên Tỉ đứng ở phía cửa sổ, nhìn ra bên ngoài màn đêm thanh vắng... cậu nhớ anh...
Thiên Tỉ buồn chán đi vào bên trong căn phòng ngủ của anh... dù hận anh là vậy nhưng cậu đã không dưới mười lần bước vào căn phòng này để tìm kiếm mùi hương trên chiếc áo sơ mi hằng ngày hoặc nằm ngủ trên chiếc giường lớn kia. Thiên Tỉ tự cho bản thân mình quá ngu ngốc, rõ ràng anh đã nói thẳng thừng chỉ trêu đùa... vì sao trái tim lại không thể quên đi.
Nhặt một quyển sách rơi từ trên kệ sách xuống, cậu tìm kiếm một thứ gì đó để đọc mà quên đi thời gian cứ lẳng lặng trôi qua... cậu đưa tay lấy một quyển sách tuỳ ý... nào ngờ vụt tay mà rơi xuống, bên trong quyển sách kia rơi ra một bức ảnh. Thiên Tỉ tròn mắt nhìn... bên trong chính là mẹ cậu và một người đàn ông xa lạ... trên tay bế một bé trai kháu khỉnh... bên dưới tấm hình có ghi rõ.
" Kỉ niệm Roy thân yêu tròn 2tuổi".
Thiên Tỉ khẽ làm rơi tấm hình xuống đất... cậu bước lùi sang phía sau một bước... mẹ cậu và người đàn ông kia và cả đứa trẻ là quan hệ thế nào? Vì sao bức hình này lại nằm ở Vương gia.
Cậu lao vào lục lọi phòng của Vương Tuấn Khải, sau đó tìm ra một quyển album hình ảnh gia đình của Vương gia... cậu phát hiện người đàn ông mà mẹ cậu chụp chung chính là Vương Tuấn Kiệt... cha của Vương Tuấn Khải.
Cậu nhìn thấy một quyển album đã khá cũ kĩ, được cất kín vào bên trong cùng của hộp tủ. Bên trong là những bức hình khá cũ kĩ, cậu nhận ra được họ chính là ba mẹ cậu, Vương Tuấn Kiệt và cả Lưu Thiên Phúc. Cả bốn người chụp hình với nhau rất vui vẻ và thân mật... đặc biệt là Vương Tuấn Kiệt dù chụp bốn người nhưng mẹ cậu đứng cạnh ông ta và ông ta đang ôm mẹ cậu.
- Chuyện gì... đã xảy ra chứ. - Thiên Tỉ khẽ nói. - Vì sao... Roy.... - Thiên Tỉ run sợ với suy nghĩ của mình. - Không, không phải... cha mẹ mình rất yêu thương nhau... gia đình mình là môt tổ ấm hạnh phúc... - Nước mắt cậu khẽ rơi...
Thiên Tỉ hất tung mọi thứ đứng lên chạy ra khỏi căn phòng Vương Tuấn Khải, cậu lao nhanh đến khi bật tung vào người nào đó phía trước ngã về phía sau. Một cánh tay dang ra đỡ lấy Thiên Tỉ , cậu mở mắt đầy lệ nhìn lên.
- Vương Tuấn Khải . - Thiên Tỉ khẽ nói.
- Cậu đi đâu mà vội vậy. - Tuấn Khải hỏi.
Thiên Tỉ không đáp, đôi mắt cụp xuống... cậu ngất đi...

Hết chap 50.

[Khải Thiên] Nhóc con xấu xí, em là của tôiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ