Thiên Tỉ không thể đuổi theo Vương Tuấn Khải, dù sao anh ấy cũng đã rồi đi an toàn cậu quyết định nhanh chóng quay về nhà Chí Hoành để đón Tiểu Hân… cậu sẽ cùng con gái quay về Trung Quốc để tìm anh. Cậu muốn biết chuyện gì đang xảy ra, vì sao mọi người đều che giấu cậu.
Thiên Tỉ bế Tiểu Hân ra khỏi nhà thì từ phía xa có một chiếc xe hơi lao về phía họ, nhanh như cắt cậu né khỏi chiếc xe kia trong gang tất để cứu sống cả hai bố con. Cậu nhanh chóng quay vào bên trong, nếu như bọn chúng đã cố tình truy sát cậu ra ngoài chỉ có con đường chết. Nếu một mình cậu hành sự, cậu không sợ bọn chúng nhưng vì Tiểu Hân… cậu làm sao có thể gây ra chuyện gì nguy hiểm cho con gái của mình.
Thiên Tỉ ngồi trong phòng khách, Tiểu Hân tỉnh lại mê man nhìn cậu mà hỏi:” Chú Jackson, baba con đâu?”
- Tiểu Hân ngoan, chú sẽ nhanh chóng đưa con về cùng baba… baba con đang đợi chúng ta. - Thiên Tỉ nói xong vỗ về Tiểu Hân chìm vào giấc ngủ.
Từ phía cửa Chí Hoành bước vào, trên gương mặt đầy lo lắng nhìn Thiên Tỉ …
- Jackson… chúng ta phải rời đi thôi. - Chí Hoành ngồi đối diện Thiên Tỉ mà nói.
- Vì sao chứ… - Thiên Tỉ vờ hỏi.
- Nơi này không còn an toàn nữa… mau theo anh… - Chí Hoành vội nắm tay Thiên Tỉ mà kéo đi.
Câuh không còn lựa chọn nào khác ngoài cách đi theo Chí Hoành để đảm bảo an toàn cho Tiểu Hân, cậu sẽ nhanh chóng tìm cách liên lạc cùng Tuấn Khải để anh cứu bố con cậu… còn anh Chí Hoành… vì sao lại trở nên con người như ngày hôm nay, năm đó là anh đã cứu cậu hay vì mục đích nào khác.
Chí Hoành ngồi trên xe nhắm mắt lại… lần này để Vương Tuấn Khải cùng tên cận vệ Đình Tín thoát thân trong gang tất. Vương phu nhân nhất định sẽ không bỏ qua cho anh vì lỡ mất cơ hội ngàn vàng này. Nhưng hiện tại bọn chúng vẫn chưa về nước, anh sẽ truy lùng cho ra Vương Tuấn Khải mà lấy mạng… Nhưng phải giấu Thiên Tỉ đi, để đảm bảo an toàn cho cậu.
- Chí Hoành, anh có thể nói cho em biết chuyện gì đang xảy ra hay không?
- Jackson… hiện tại là anh đang làm mọi thứ để bảo vệ em. Em đừng hỏi gì cả, hãy chỉ nghe theo anh là được.
- Cứ chạy trốn mãi không phải là cách, em muốn anh quay lại mà đối mặt… vì sao lại là bảo vệ em.. bảo vệ khỏi ai...là Vương Tuấn Khải ư, anh ấy hiện tại không hề gây tổn hại nào cho em cả.
- Là Vương phu nhân, bà ta muốn lấy mạng em…. - Chí Hoành tức giận hét lên. - Và cả con bé.
- Vì sao chứ. - Thiên Tỉ ôm chặt Tiểu Hân mà nói
- Vì bà ấy hận mẹ của em… hận người đàn bà đã cướp đi người bà ta yêu thương nhất, em lại chính là kết tinh của tình yêu đó… bà ta chỉ muốn lấy mạng em.
- Anh… anh biết tất cả ư. - Thiên Tỉ thoáng bất ngờ.
- Cha anh đã kể tất cả cho anh biết, vì vậy em đừng xuất hiện nữa… chúng ta trốn đi, bà ta sẽ không tha cho em đâu? Còn Vương Tuấn Khải… là anh trai của em mà, anh biết em có tình cảm với hắn nhưng chuyện đó là không thể được… vì vậy em phải rời xa hắn… em không thương mẹ em sao, ở suối vàng bà ấy làm sao chịu được nghịch cảnh đó.
Thiên Tỉ khẽ giật mình, anh Xhí Hoành nói ra không phải là không đúng, là cậu và Vương Tuấn Khải mãi mãi là không được…. chỉ là bản thân anh cố chấp bá đạo không lường trước hậu quả và cậu cũng bị cuốn theo sự mê hoặc từ anh. Hiện tại nghiệt ngã đau đớn thế nào, cậu cũng muốn từ bỏ mọi thứ… cậu lần này muốn mãi mãi ra đi.
Chiếc xe hơi đưa cậu và Tiểu Hân đi về một vùng ngoại ô rất xa xôi… Chí Hoành nói rằng anh sẽ đến đó sau… hai người đàn ông phía trên tháp tùng cậu và Tiểu Hân…
Chí Hoành quay lại để truy tìm chiếc xe mà anh nghĩ có Vương Tuấn Khải và Đình Tín. Những vết đạn xả vào xe bọn chúng… anh không tin rằng mạng bọn họ lớn đến mức không có kẻ nào dính đạn. Mặc dù vậy chiếc xe to lớn như vậy như mất tích không một chút dấu vết….
- Mr.La, anh không sao chứ. - Jame lo lắng nhìn qua vết thương của Đình Tín… anh đã bị trúng đạn nhưng vẫn cố gắng lái xe vào một khu rừng và làm mất dấu bọn chúng. - Anh bị mất máu nhiều quá.
- Jame, tôi ổn… - Đình Tín xé chiếc áo sơ mi nơi vị trí vết đạn.- Anh có dao không?
- Trên xe có đấy. - Jame đáp sau đó nhìn xung quanh tìm kiếm. - Đây rồi, nhưng anh muốn làm gì.
- Jame.. lấy đạn ra giúp tôi.
- No… tôi không thể. - Jame tái mặt. - Mr. La, tôi có một cô bạn làm bác sĩ thú y… tôi sẽ nhờ cô ấy. - Jame không còn cách nào khác.
Cả hai rời khỏi xe trong ven rừng, Jame bắt được sóng điện thoại liền nhờ trợ giúp từ cô bạn là bác sĩ thú y của mình. Cô gái này trước kia từng được Jame giúp đỡ trong việc học tập nên khi nhận được đề nghị của Jame liền lái xe đến đón cả hai người.
- Jame, anh ta là ai? - Lục An nhìn Đình Tín mà nói.
- Là một người bạn của tôi, anh ấy bị trúng đạn rồi… tôi cần cô giúp đỡ, cô là bác sĩ là phải không Miss An.
- Jame… tôi là bác sĩ thú y mà. - Lục An nhìn gương mặt tái đi của Đình Tín, hiện tại Đình Tín mất máu quá nhiều lâm trạng trái thái mê man.
- Miss An… cậu ấy là bạn thân nhất của tôi… xem như tôi xin cô. - Jame lo lắng.
Lục An nhanh chóng đưa hai người về phòng mạch của mình, nơi này chỉ chuyên khám bệnh cho thú cưng nay lại nhận một bệnh nhân là con người… lại là một thanh niên vô cùng đẹp trai như vậy.
- Không được rồi, chỗ tôi chỉ toàn thuốc dành cho thú mà thôi. - Lục An lắc đầu nhìn Jame…
- Lấy đạn ra trước… sau đó cầm máu lại. - Đình Tín khẽ nói, bàn tay nắm lấy tay của Lục An. - Không cần thuốc giảm đau, tôi chịu được.
Lục An hơi run tay, từ khi vào nghề cô chỉ toàn chữa trị cho chó mèo và các loại thú cưng. Hôm nay lại chính là lấy đạn cho con người khiến con dao trên tay cô run rẩy.
- Miss An, cô sẽ làm được mà. - Jame trấn an.
Lục An đưa con dao tiểu phẫu vào vết thương trên người Đình Tín mà cắt ra, máu từ trên trong tuông ra không ngớt khiến cô càng thêm căng thẳng… Đình Tín đau đớn nhưng vẫn cắn răng chịu đựng… anh nhắm mắt lại… nghĩ về hình ảnh của một Triệu Hải Yến cá tính và đầy nhiệt huyết.
Lục An lấy được viên đạn ra khỏi người Đình Tín, cô thở phào nhẹ nhõm sau đó dùng thuốc để cầm máu lại… Anh ta đúng thật không phải là người nữa, dùng dao xẻ thịt ra mà không có một tiếng kêu rên đau đớn… chỉ có một chút nhăng nên hàng chân mày.
Một tuần sau….
Vương Tuấn Khải quay về lại Trung Quốc liền cho người tìm kiếm Thiên Tỉ nhưng lại được tin báo rằng cậu đã theo Chí Hoành sang Mỹ mà tung tích của hai người đó không thể dò la được ở Mỹ. Là anh hận cậu, một lần nữa theo người đàn ông khác bỏ anh ra đi.
Đình Tín tuy qua được nguy kịch nhưng phải ở lại Mỹ để dưỡng thương… Tuấn Khải cho người sang bảo vệ Đình Tín đợi đến khi anh bình phục sẽ quay về an toàn.
- Lục tiểu thư, cảm ơn cô thời gian qua đã chăm sóc tôi. - Đình Tín nằm trên giường bệnh mà nói, vết thương trên ngực vẫn chưa lành lặn.
- Đừng quá khách sáo, anh là bạn của Jame tất nhiên cũng là bạn của tôi. - Lục An khẽ cười. - Huống hồ chi chúng ta cũng là đồng hương, xem như là giúp nhau nơi đất khách quê người.
- Cô cũng là người Trung Quốc sao? - Đình Tín hơi bất ngờ. - Tôi nghĩ cô Lục đây là người Việt.
- Cha tôi là người Hoa còn mẹ là người Việt. Vì vậy cũng có thể xem tôi với anh là đồng hương. - Lục An đáp. - Tôi chưa từng được về Trung Quốc, khi nào anh về nước có thề cho tôi đi cùng để xem quê hương mẹ tôi đẹp thế nào?
- Rất sẵn lòng. - Đình Tín lịch thiệp đáp. - Cô là ân nhân của tôi, vì vậy tôi sẽ làm mọi điều cô yêu cầu.
Lục An khẽ cười một cái rồi đi ra ngoài, trong lòng có cảm giác hân hoan… người đàn ông này cô nghe Jame nói chính là thân cận nhất của Vương Tuấn Khải, người thường xuyên xuất hiện trên tạp chí doanh nhân… người đàn ông mà mọi phụ nữ đểu mơ ước.
- Vương tổng, ngày mai tôi muốn quay về. - Đình Tín nhìn lịch trên bàn, gọi điện cho Tuấn Khải.
- Vết thương của cậu….
- Tôi biết sức khỏe của mình. - Đình Tín đáp.
- Ừm, tùy cậu. - Khải đáp, anh hiểu vì sao Đình Tín lại muốn quay về gấp như vậy.
Sáng hôm sau chính là ngày diễn ra lễ cưới của Hải Yến và Mạc Kính Hoàng… thời quan qua chính là Đình Tín không hề xuất hiện bất cứ lần nào, Hải Yến ngồi trong phòng trang điểm ánh mắt ủ rũ, có thật cô muốn cưới Mạc Kính Hoàng hay không… vì sao tâm trạng cô lại u sầu như vậy?
- Hải Yến, em thật đẹp. - Mạc Kính Hoàng từ bên ngoài đi vào, đứng phía sau nhìn vào gương mà nói.
Hải Yến không đáp chỉ cười gượng nhìn anh.
- Chú rể vì sao còn ở đây, chú rể không được gặp cô dâu trước thế này đâu nhé. - Những người trong phòng trêu chọc.
- Haha, tôi sẽ đi ngay mà. - Mạc Kính Hoàng cười vui vẻ.
Mạc Kính Hoàng rời đi khỏi phòng cô dâu. Hải Yến bấm nút gọi một người nhưng số điện thoại kia đã không liên lạc được, Hải Yến nhận ra mình và người đàn ông đó, mãi mãi không thuộc về nhau.
Mọi người chuẩn bị xong trang phục trên người Hải Yến, cô lộng lẫy như một nữ hoàng tuy nhiên là một nữ hoàng lạnh băng khi trên môi không nở một nụ cười.
Lễ cưới được diễn ra với khung cảnh lãng mạng với rất nhiều hoa hồng trắng trải dài khắp đường đi cho cô dâu và chú rể… nhưng đối với Hải Yến đây giống như một tang lễ… một tang lễ của lòng cô, nó đã chết đi từ khi anh đẩy cô ra khỏi anh và cô quyết định giết chết mình bằng hôn lễ này. Hải Yến nhìn mọi người xung quanh tươi cười chúc phúc, chỉ có một mình cô đau buồn cho cái số phận mình. Mạc gia tốt, cha cô cũng là nghĩ cho cô… nhưng La Đình Tín kia… tại sao cô yêu anh hết lòng còn anh lại vô tâm đến mức đó. Cô nhìn xung quanh tìm kiếm hình ảnh của anh, cô biết rõ anh sẽ không xuất hiện vì trong trái tim băng giá của anh không có cô.
- Kính Hoàng, con có đồng ý lấy Hải Yến làm vợ hay không? - Người chứng hôn hỏi.
- Con đồng ý. - Mạc Kính Hoàng nhanh chóng đáp.
- Triệu Hải Yến, con có đồng ý lấy Kính Hoàng làm chồng hay không? - Nhìn sang phía Hải Yến hỏi.
Triệu Hải Yến chần chừ không đáp… ánh mắt cô nhìn sang Kính Hoàng… đôi mắt ấy buồn rười rượi… một tháng qua anh đối với cô rất tốt, cưng chiều cô hết mức nhưng đối với cô người đàn ông đối diện này mãi mãi không thể đưa vào mắt, vì trong mắt cô chỉ nhìn thấy La Đình Tín. Trong thời khắc quan trọng này, cô nhớ đến Đình Tín… cô muốn người trước mắt mình chính là anh.
- Cô Triệu… cô Triệu… - Vị chủ hôn khẽ gọi.
Mọi người phía dưới đang đợi câu trả lời của Hải Yến… có vài lời bàn tán xôn xao, chẳng lẽ cô dâu một lần nữa làm mất mặt MẠc gia ư.
- Tôi… tôi… - Hải Yến ấp úng… - Tôi đã kết hôn rồi. - Hải Yến cúi mặt nói… vì cô vẫn chưa tiến hành ly hôn cùng Đình Tín… vì cô không muốn anh và cô không còn chút gì liên quan.
Quan khách bên dưới ngạc nhiên… nhà họ Triệu hình như là đang đùa bọn họ. Ba năm trước cũng có một người đàn ông mang giấy kết hôn tới… ba năm sau chính cô gái kia lại nói rằng đã kết hôn… thật là khó hiểu.
- Triệu lão gia, tôi đến đây để đòi lại lời hứa của ông. - Đình Tín từ bên ngoài đi vào, gương mặt anh trắng bệch nhưng bước đi vô cùng mạnh mẽ.
- La Đình Tín. - Triệu lão gia ngạc nhiên.
- Lời hứa gì? - Triệu Hải Yến bất ngờ hỏi.
- Đây là chứng minh thu nhập và toàn bộ giấy tờ liên quan đến tài sản của cá nhân tôi… Năm đó ông đã hứa nếu tôi chứng minh được mình có tài sản hơn Triệu gia ông sẽ gả Hải Yến cho tôi…
Hải Yến ngạc nhiên vì điều này, chẳng lẽ ba năm trước có việc gì mà cha cô đã giấu cô… ông ấy nói rằng Đình Tín đã vứt bỏ cô…
- Nhưng Hải Yến không muốn lấy cậu, con bé đã đồng ý kết hôn cùng Mạc gia…
- Điều này phải hỏi Hải Yến rồi. - Đình Tín đi về phía Hải Yến. - Tôi đã cho em thời gian dài suy nghĩ, để em tự do tìm kiếm và lựa chọn… hãy nói cho tôi biết… em có chấp nhận làm La phu nhân hay không? - Đình Tín quỳ xuống chân Hải Yến… vết thương bị động tuông máu…
- Đình Tín… nói với em ba năm trước đã có chuyện gì xảy ra. - Hải Yến hỏi.
- Không quan trọng… quan trọng là hiện tại chỉ cần em gật đầu không ai có thể ngăn cách chúng ta. - Đình Tín nói
Mạc Kính Hoàng tức giận nắm áo anh đấm anh ngã xuống đất… vết thương trên người đau đớn khiến Đình Tín không thể phản kháng lại mà ngã xuống đất.
- Tên đàn ông yếu đuối… mày là ai mà dám 2 lần phá ngày vui của tao hả… người đâu… lôi nó ra ngoài. - Sau đó nhìn sang vị chủ hôn. - Không cần cô ấy trả lời… mau tuyên bố đi.
- Nhưng… - Vi chủ hôn ấp úng.
Hải Yến nhanh chóng chạy tới đỡ Đình Tín bị ngã cảm thấy kì lạ, anh ấy là người có võ vì sao lại bị Kính Hoàng hạ nhanh chóng như vậy. Nhìn thấy phần ngực áo vest đen có vết máu lan ra… Hải Yến mở ra nhìn vào bên trong thấy chiếc áo sơ mi đã thấm mấu tươi… Đình Tín dùng tay ngăn Hải Yến lại…
- Hải Yến… em mau quay về vị trí của mình… tôi không cho phép em rời bỏ tôi. - Mạc Kính Hoàng kéo tay Hải Yến ra khỏi Đình Tín.
Trong đầu cô chỉ còn hình ảnh vệt máu trên người anh, bị người khác kéo ra khỏi anh Hải Yến tức giận. Hải Yến cúi đầu xuống cởi bỏ đôi giầy cao dưới chân… sau đó giật mạnh tay mình ra khỏi tay Kính Hoàng.
- Xin lỗi anh Mạc thiếu gia, tôi không yêu anh… tôi đã ép mình vì tôi hận anh ấy nhưng cuối cùng tôi lại không thể không nghĩ đến Đình Tín. Chúng ta dù đến với nhau cũng là không thể hạnh phúc, vì vậy tôi...không thể lấy anh.
Nói rồi Hải Yến đỡ Đình Tín rời đi… nhưng bị người của Mạc gia giữ lại… lần này có lẽ Mạc Kính Hoàng đã chuẩn bị trước.
- Em không đươc đi. - Mạc Kính Hoàng nói.
- Có thật là họ không được đi. - Một thanh niên giống hệt Đình Tín bước vào, cùng hàng chục người mặc áo vest đen nhìn bặm trợn bước vào.
Người của Đình Phong khống chế toàn bữa tiệc… Hải Yến đưa Đình Tín ra ngoài lên xe rời đi. Trước khi rời đi anh quay lại nói với Triệu lão một cậu:” Triệu lão gia, muốn công ty ông thoát khỏi phá sản thì tốt nhất là nhờ vào Vương Thị… Mạc gia không cứu nổi ông đâu.”
Hải Yến rơi nước mắt nhìn cha mình rời đi… vì sao cha cô lại đối với cô như vậy.Hết chap 73.
BẠN ĐANG ĐỌC
[Khải Thiên] Nhóc con xấu xí, em là của tôi
Dla nastolatków-Editor: Trang Trâu -Tình trạng: Đã hoàn Truyện cũng hơi dài nên mong mọi người ủng hộ, hịhị. Cũng gần 120 chap cơ. Cảm ơn mọi người đã đọc truyện này. Xie xie ~~ Truyện "Nhóc con xấu xí, em là của tôi" xoay quanh giữa cuộc sống của nhân vật Jackson...