Chương 162: Cam đoan

1.1K 49 2
                                    

Biện Hằng Văn đứng thật lâu ở dưới cửa sổ, phía ngoài màn đêm đã bao phủ toàn bộ, từ nơi này nhìn lại có thể thấy được phía ngoài của bệnh viện, hiện đang là giờ tan tầm, trên đường đèn xe đèn đường cơ hồ chiếu sáng cả con đường.

Phác Xán Liệt đóng kỹ cửa phòng bệnh mới đi về phía ông, đứng ở phía sau lưng ông, mở miệng khẽ gọi nói:

"Ba."

Biện Hằng Văn không quay đầu lại, hai tay đặt ở phía sau lưng, ánh mắt như cũ nhìn chằm chằm vào bóng đêm ngoài cửa sổ cùng xe cộ lui tới.

Biện Hằng Văn không nói gì, Phác Xán Liệt cũng không có mở miệng, cung kính đứng ở phía sau ông, trên tay bị thương còn băng bó trắng xóa, ở trong bóng đêm có chút chói mắt.

Hai người cứ như vậy đứng một lúc lâu, BiệnHằng Văn mới chậm rãi mở miệng, nhưng mà vẫn như cũ không có xoay đầu lại, chỉ nghe ông nói:

"A Liệt, ta đem con ta giao cho con, là hy vọng con có thể thương thằng bé, yêu thằng bé, không để cho thằng bé bị nửa điểm ủy khuất. Mặc dù Bạch Hiền một chút quan hệ máu mủ với ta cũng không có, nhưng mà trong lòng ta, trong mắt ta nó là con trai của ta, chính là ruột thịt , nửa điểm không có giả dối."

Vừa nói, Biện Hằng Văn xoay đầu lại, nhìn Phác Xán Liệt, sắc mặt nghiêm túc, ánh mắt cũng có chút bén nhọn.

Phác Xán Liệt không nói chuyện, chỉ là bình tĩnh nhìn thẳng vào mắt ông, không có tránh né nửa phần.

"Mặc dù Bạch Hiền kết hôn cùng con quá mức xúc động, lần đầu tiên gặp mặt liền nói chuyện kết hôn, lúc ấy ta rất tức giận, tức giận các con đối với tình cảm đối với hôn nhân qua loa, nhưng mà nhìn cung cách của con ta thấy được, con là người Bạch Hiền có thể phó thác cả đời, không có phản đối, lấy biểu hiện của con sau này cũng chứng minh ý nghĩ của ta là chính xác, con đối xử với Bạch Hiền rất tốt, yêu thằng bé, thương thằng bé, ít nhất không để cho nó hối hận quyết định qua loa ban đầu của mình như vậy, không có hối hận nói gả cho con. Ta cùng Tiểu Phân đều rất vui mừng, vui mừng Bạch Hiền tìm được người có thể đi cùng và che chở cho nó cả đời." Vừa nói, Biện Hằng Văn vừa chuyển hướng, nhìn ánh mắt của anh lại càng sắc bén hơn rất nhiều so với lúc trước, thẳng tắp đe dọa nhìn vào ánh mắt của anh, nói:

"Nhưng mà yêu Bạch Hiền thương thằng bé không chỉ có cần con chiếu cố ôn nhu chăm sóc, con không nên cho người khác cơ hội tới thương tổn công kích nó, lần trước chuyện hình ảnh cùng đoạn phim trên mạng, còn có chuyện lần này, chúng ta đều tin tưởng con làm người xử sự, nhưng mà không thể phủ nhận chính là, Bạch Hiền bởi vì con mới bị thương tổn."

"Thật xin lỗi." Phác Xán Liệt gật đầu, đón lấy tất cả chỉ trích của ông: "Là con không có làm tốt."

Biện Hằng Văn lớn tiếng thở dài, một lúc lâu không nói gì, chỉ quay đầu một lần nữa nhìn ra ngoài cửa sổ.

Hồi lâu Biện Hằng Văn mới chậm rãi mở miệng:

"A Liệt, cũng nên hiểu cho tâm tình người làm cha như ta, ta biết chuyện này không thể trách con, con cũng không muốn có chuyện phát sinh như vậy, nhưng nhìn đến con trai của mình bị thương, khóc như thế mà không thể giúp, là người làm cha, ta không thể nào không đau lòng, ta không cầu thằng bé có thể gả cho một người nhất định có thành tựu, hoặc là người phú quý, ta chỉ mong con bé bình an qua cả đời, không có thương tổn, vui vui vẻ vẻ bình bình an an là tốt rồi, cái tâm nguyện này cũng không quá đáng, đúng không?" Nói xong, một lần nữa quay đầu nhìn Phác Xán Liệt, ánh mắt đốt có chút bức người.

Tiên Hôn Hậu Ái [•ChanBaek•ver]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ