Hắn chỉ muốn một bờ vai để dựa vào...
Ở bên góc ký túc ấy có một lối đi nhỏ hẹp lại được che phức bởi tán cây lớn nên hầu như nếu không phải là trốn đi chơi rong thì chẳng có mấy ai để ý...
Đình trọng và văn hậu sốt sắng kéo giúp đồ hải đi vào, chung thì đi chậm hơn hết than thân kể khổ lại kể sự vụ mấy ngày hôm nay cho hải nghe...
Anh quyết gần như là bị bức tử rồi, hải lần này về đội phải ngoan đừng làm tóc anh quyết bạc thêm nữa...
Mà tóc ảnh trước giờ có bạc sao...
Em... để hải cho anh một tí...
Xuân trường chẳng biết từ cái ngóc ngách nào giữ vạt áo chung lại gỡ tay nó ra khỏi tay hải...
Ớ... anh trường... sao sao anh lại vào đây nữa rồi bây giờ không có anh huy ở đây đâu... anh vào đây làm gì, anh muốn em chết không có đất chôn phải không anh trường...
Giúp anh mấy lần trước em khó sống lắm rồi.. với cả...
Hải đẩy tay trường ra hắn càng giữ chặt, chỉ là anh gặp hải một chút không quậy cũng không đưa hải đi, chung ...
Được rồi chỉ năm phút thôi, em ra canh chừng cho anh nhưng mà hải nhíu mày, bồ định bán đứng nó lần nữa à...
Trường kéo hải không thuận ý lại gục cả đầu vào vai nó... cho anh dựa một tí rồi anh sẽ đi...
Điều hắn muốn nói năm phút sẽ không bao giờ là đủ...
Hải cố ngoan hơn một chút đưa tay ôm lấy trường, vẻ như người anh ấy hơi nóng...
- anh không sao chứ...
- anh yêu em...
- không phải, anh hơi nóng, có phải là bị sốt ...
- anh yêu em...
- ...
Anh đừng có nói những lời cũ kỹ mãi như thế... anh xem... lố năm phút rồi anh rời đi được rồi đó...
Trường tham lam ôm chặt hải lại, không nhớ được ngày xưa thì sao chứ, em vẫn là người âm ỉ trong tim anh cứ mãi làm anh loạn nhịp cứ làm anh không thể không để ý em ... vẻ như anh yêu em thật rồi...
Vẫn ở lối đi nhỏ ấy trường ép hải phải nhón chân lên vô lực... anh cứ như vậy em yêu lại anh nữa thì làm sao...
Anh trường...
Tiếng chung vọng vào làm trường kiếm chế chính mình lại, đưa tay nắn lấy mặt hải...
- bây giờ anh về gia lai cùng với anh tuấn anh ạ...
- không... là về thái bình...
- ...
Thật, anh vẫn không bỏ được anh ấy vậy đến tìm em làm gì... em... trường nắm chặt tay hải, em phải nghe anh nói...
- nhô mất con rồi, anh phải đưa em ấy về lại thái bình...
- con ... ai ạ...
- ....
Là con của anh và anh tuấn anh... hải hơi hụt hẫng đứng bằng xuống...
Bố ruột của bắp đến đưa bắp đi và một vài điều không hay xảy ra... trường sợ hắn không đủ sức để đưa tuấn anh lại gia lai...
BẠN ĐANG ĐỌC
619 ~ Em Là Của Tôi
RomanceTrước đây, bây giờ, hay sau này em mãi mãi là của tôi... Nếu có người thứ ba tôi chỉ cho phép đó là con của chúng ta... ....06....19....