NNDCE 67: Phù dâu, phù rể

43 2 0
                                    

Duẫn Nhi đợi ở bên ngoài một lúc lâu, uống hết một ấm trà mà vẫn chưa thấy hai người ra, cô sốt ruột đứng dậy đi về phía phòng bao.

Đẩy cửa ra, cô đi thẳng vào, mất kiên nhẫn nói, "Có cái gì mà nói lâu thế? Mẹ, nhân phẩm của anh ấy mẹ còn chưa rõ sao? Dù sao thì con cũng mặc kệ, mẹ đồng ý thì đồng ý, không đồng ý cũng phải đồng ý."

Lời vừa dứt, cả hai người ngồi bên bàn ăn đều ngỡ ngàng nhìn cô. Duẫn Nhi bị nhìn chằm chằm mà hơi chột dạ, "Gì thế, con chỉ nói thật thôi mà."

Liễu Vân lườm cô một cái, "Đúng là con gái lớn không giữ nổi mà.", nói xong, bà bắt đầu dùng bữa.

Duẫn Nhi buồn bực nhìn về phía anh, lại chỉ thấy bên miệng anh treo một nụ cười, trong mắt thoáng vẻ trêu chọc, "Lại đây ngồi đi.", anh kéo chiếc ghế bên cạnh mình ra.

Duẫn Nhi ngẩn người, đi đến ngồi xuống cạnh anh, "Hai người..."

"Muốn ăn tôm không?", anh hỏi thế nhưng đã gắp tôm lại rồi bắt đầu bóc vỏ, "Đầu bếp ở đây khá lắm, ăn thử xem."

Anh tự quyết, lại chẳng trả lời vừa nãy nói chuyện gì, cô nhìn đĩa tôm đầy ụ anh đẩy sang, rồi ngẩng lên nhìn Liễu Vân, "Mẹ, rốt cuộc hai người nói gì đấy?"

Liễu Vân nhìn cô một cái rồi quay sang nói với Xán Liệt, "Tính Duẫn Nhi không chịu để mình bị ấm ức, sau này khó tránh khỏi sẽ đắc tội người ta, cháu giúp cô để ý con bé nhé."

"Đắc tội người ta thì không sao, chỉ cần cô ấy không chịu ấm ức là được rồi ạ.", Xán Liệt khẽ cười, "Nhưng mà cô yên tâm, cháu sẽ để ý cô ấy."

Liễu Vân lắc đầu vẻ không tán đồng, "Cháu cũng đừng dung túng cho nó quá, đỡ cho cái đuôi của nó vểnh tít lên trời ấy."

"Dạ."

Nhìn hai người kẻ tung người hứng, Duẫn Nhi sững sờ. Ở dưới gầm bàn, cô giơ tay kéo góc áo anh, thấp giọng hỏi thầm, "Là như nào đấy? Thu phục được mẹ em rồi à?"

Xán Liệt quay đầu nhìn cô, ánh mắt đầy dịu dàng, "Ngoan ngoãn ăn cơm nào."

Cô lườm xéo anh một cái, lại còn ra vẻ thần bí nữa!

Vì thế, một bữa cơm trôi qua vô cùng êm đẹp, Xán Liệt trò chuyện rất vui vẻ với Liễu Vân, còn Duẫn Nhi ngồi bên cạnh thì chẳng hiểu ra làm sao cả.

Cơm nước xong, anh tự mình đưa Liễu Vân và Duẫn Nhi về. Trước khi đi, cô bảo anh về gọi điện.

Về đến nhà, nhịn không nổi, cô vẫn hỏi Liễu Vân, "Mẹ, mẹ đồng ý cho con ở lại đây ạ?"

"Phải hoàn thành việc học bên Mỹ rồi lấy chứng chỉ trước cho mẹ."

Hai mắt cô sáng lên, "Con vốn định quay xong Kiếp Huyền Cơ thì sẽ về xử lý chuyện đó. Nhưng mà mẹ, ý mẹ là đồng ý đấy ạ?"

Ánh mắt Liễu Vân không thay đổi, bà khẽ gật đầu.

Duẫn Nhi vô cùng sung sướng, ngay lập tức chạy đến ôm chầm lấy mẹ, "Con cảm ơn mẹ."

Thấy con gái vui mừng đến mức này, Liễu Vân chợt nhớ, mấy năm nay, cô vẫn luôn nhẹ nhàng, ôn hòa, chưa từng thấy cô cười tươi roi rói như thế này, bà khẽ thở dài, nhân quả tuần hoàn, đúng là số mệnh...

Tổng Hợp Truyện 2 (ChanYoon_ver)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ