Tháng Hai năm Dực, trong tẩm điện Thừa Càn cung, Kỳ Kiêu mang theo các hoàng tử vào điện thăm bệnh.
"Liễu viện phán, bệnh của hoàng thượng, đến cùng là...." Chờ Liễu Thiên Thọ chẩn mạch xong, Phùng hoàng hậu theo ra noãn các, khẽ nhíu mày hạ giọng, "Đến cùng là sao a? Tối hôm nay cung nhân chỉ là lỡ dâng trà hơi nóng một chút, hoàng đế liền nổi giận, ho khan một lúc lâu, rồi... rồi...."
Liễu Thiên Thọ nhìn Phùng hoàng hậu, thấp giọng: "Có phải ho ra máu hay không?"
Phùng hoàng hậu niệm một tiếng A Di Đà Phật: "Quả thật là Liễu viện phán, cái gì cũng chẩn được ra! Hoàng thượng lại cứ giấu bệnh sợ thầy, không cho ai nói ra, nếu không phải Phúc Hải Lộc nói với bản cung, đến giờ bản cung còn chẳng hay biết gì đâu. Này, chẳng lẽ là, là...."
Hoàng hậu "là" nửa ngày cũng không dám nói ra tiếng, Liễu Thiên Thọ trầm mặc một lúc lâu sau mới nói: "Bệnh này của hoàng thượng, vốn là tâm bệnh mà thành, từ năm trước, trong lòng hoàng đế đã có nghẹn ứ không thuận, cứ tích tụ trong lòng, ngày qua ngày, liền thành bệnh nặng. Giận dữ mà không phát, liền ứ lại trong lòng, tâm hỏa càng nhiều, càng dễ dàng tức giận, lại tổn hại gan mật, nay lại hại đến phổi, ho ra máu này, là từ phổi mà lên...."
Phùng hoàng hậu chỉ cảm thấy trước mắt một mảnh tối đen, thất thanh: "Quả nhiên là bệnh lao?!"
Liễu Thiên Thọ lắc đầu: "Hoàng hậu nương nương yên tâm, còn chưa đến mức như vậy, nếu hiện tại bắt đầu tĩnh dưỡng, đừng lại nổi giận, đừng lại làm việc vất vả, đừng ăn thức ăn tính nhiệt, là sẽ trị được."
Phùng hoàn hậu thở dài: "Khiến hoàng thượng không nổi giận, làm sao dễ như vậy, càng đừng nói đến vất vả, từ sau khi hoàng thượng đăng cơ, mỗi ngày đều phê tấu chương đến tận canh năm ngày hôm sau, mỗi ngày cũng chỉ ngủ có hai ba canh giờ, làm sao khuyên được?"
Liễu Thiên Thọ buông mi: "Hoàng thượng yêu nước thương dân, tất nhiên sẽ không chịu nghỉ ngơi, chỉ là, bệnh này nhất định phải tĩnh dưỡng, nương nương.... cho dù là cảm lạnh bình thường đều phải nghỉ ngơi một hồi, huống chi trường hợp này? Nếu muốn trị, nhất định phải tuân thủ, bằng không...."
Liễu Thiên Thọ im lặng không nói, trong lòng Phùng hoàng hậu cũng rõ ràng, dừng một lát, khoát tay: "Lời này ngươi nói cho bản cung cũng vô dụng, còn phải để hoàng thượng tự mình quyết định mới được."
Liễu Thiên Thọ gật đầu: "Thần hiểu được, chờ thần viết phương thuốc, lại cùng các vị thái y ở Thái y viện thương lượng hoàn thiện liền vào hỏi ý hoàng thượng."
Phùng hoàng hậu mệt mỏi gật đầu: "Đi thôi."
Không chờ Phùng hoàng hậu thở ra một hơi, Kỳ Kiêu đã cùng các hoàng tử vào tới, mọi người hành lễ, Phùng hoàng hậu miễn cưỡng cười một tiếng: "Đứng lên đi, các ngươi vất vả, tuyết lớn như vậy, trời còn chưa sánh đã đến. Yên tâm, phụ hoàng của các ngươi không sao, Ngự y đã xem qua, hiện giờ chỉ cần nghỉ ngơi một thời gian là được."
Kỳ Kiêu sửa lại áo khoác bằng lông hồ ly đen, buông mi hỏi: "Đến cùng là bệnh gì, thái y nói thế nào?"
Nụ cười của Phùng hoàng hậu cứng ngắc, dừng một lát mới nói: "Còn có thể thế nào, chỉ là vất vả lâu ngày thành bệnh mà thôi, hoàng thượng.... Ai, nay tính tình hoàng thượng không được tốt, đều là bị quốc sự làm phiền lòng, chỉ mong các ngươi có thể sớm ngày thành tài, giúp phụ hoàng ngươi phân ưu."
BẠN ĐANG ĐỌC
[DM/Hoàn] Thiên Hoàng Quý Trụ
RomanceTác giả: Mạn Mạn Hà Kỳ Đa Thể loại: 1×1, ấm áp, báo thù, công sủng thụ, cung đấu, dưỡng thành Độ dài: 111 chương + 5 phiên ngoại Văn án: Thái tử Kỳ Kiêu thân phận tôn quý, nhưng vì không phải con ruột của hoàng đế mà bị hãm hại khắp nơi; Lĩnh Nam th...