Cùng Tam Hỉ nói vài ba câu, Điền Chính Quốc xua xua tay, nói chính mình muốn nghỉ ngơi một chút, đi đến mép giường liền ngả người gục đầu nằm xuống.
Cả người cuộn vào tấm chăn mềm mại, như đang nằm ở trên tận chín tầng mây.
Tuy hắn trở về an toàn, nhưng lúc này hai chân đều mềm nhũn ra cả rồi.
Bạo quân có khí tràng quá đáng sợ, thậm chí còn mạnh mẽ hơn, cường đại hơn so với những alpha trước kia hắn từng gặp.
Người này nếu như sinh ra ở thời đại tinh tế kiểu gì cũng là một đại nguyên soái của đế quốc.
Hôm nay may mắn không có việc gì, nhưng ai biết lần sau sẽ như thế nào, hắn một chút cũng không nghĩ tới, vô cùng không mong muốn gặp lại bạo quân.
Điền Chính Quốc từ trên giường bò dậy, quỳ xuống, chắp tay trước ngực, chân thành bái lạy, hi vọng ông trời có thể nghe thấy lời thỉnh cầu của hắn.Nhưng thực tế lại khác xa với những gì hắn cầu nguyện, ông trời cũng không nghe thấy lời thỉnh cầu của hắn!!!
Hai ngày sau, bạo quân lại triệu kiến hắn.
...
Kim Thái Hanh lúc này đang ngồi một mình trong ngự thư phòng phê tấu chương, đến cả tổng quản Triệu Đức Toàn cũng phải lui ra ngoài, cùng các cung nhân đứng hầu ngoài cửa.
Bầu không khí cực kì an tĩnh.
Cảm giác vô cùng nặng nề, áp lực, khí lạnh cứ thế tỏa ra, bầu không khí âm u, tịch mịch cho người ta cảm giác cung điện này đã bỏ hoang lâu năm không có ai sống ở đây cả.
Vốn dĩ chính hắn muốn ở một nơi như vậy, không có người quấy rầy, tĩnh lặng, an tĩnh.
Những âm thanh dù có là nhỏ nhất cũng sẽ làm hắn trở nên bực dọc, đau đớn, khó chịu muốn gϊếŧ người để giảm bớt áp lực.Nhưng giờ khắc này hắn tuyệt nhiên không có cảm giác bực bội khó có thể chịu đựng này, không có bạo phát mà muốn gϊếŧ người.
Hắn muốn nhìn một chút sắc thái tươi mới rót vào trong khoảng không u tối, tĩnh lặng này.
Hắn nhớ tới nụ cười tươi sáng, khuôn mặt thanh tú, nhìn vô cùng đơn thuần, ngây thơ cùng vô tội, chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn thấu sạch sẽ nơi con người quá mức tốt đẹp ấy.
Nó làm người ta vô cớ sinh ra du͙ƈ vọиɠ muốn phá hủy, muốn vấy bẩn...
Những thứ tốt đẹp lại thật yếu ớt, cái cổ trắng nõn xinh đẹp, chỉ cần ngón tay hơi siết chặt, dùng sức một chút là có thể thấy màu đỏ nhàn nhạt ở cần cổ kia, khống chế lực tay thêm một chút là có thể dễ dàng bẻ gãy.
Có một mùi hương nhàn nhạt, ngọt ngào đến mê người của đào ngọt mang cái theo cảm giác quen thuộc, làm trong lòng hắn sinh ra một loại cảm xúc vô cùng bình thản.Bất tri bất giác hắn nhắm hai mắt lại chìm vào giấc ngủ, còn ngủ vô cùng sâu.
Hai ngón tay tái nhợt khẽ cào vào mặt bàn phát ra một tiếng vang thanh thúy... thong thả, một chút... lại một chút... Kim Thái Hanh hơi rũ mi mắt, tưởng như hắn đang nhìn lên tấu chương nhưng ánh mắt lại không có tiêu cự như nhìn về một nơi nào đó xa xăm..Sau một lúc lâu, hắn khẽ nâng mi mắt, đôi mắt hẹp dài hiện lên một tia ý lạnh, thậm chí khóe môi còn gợi lên một độ cong nhè nhẹ.
Muốn nhìn thấy người kia.
Nhìn hắn từ một con người đẹp đẽ, trong sáng lại bị chính mình vấy bẩn, túm lấy mà kéo xuống vũng bùn dơ bẩn đen nhánh, không cho phép kháng cự mà xâm chiếm để dành cho riêng mình.
Cảm xúc mãnh liệt xúc động tràn ra, thình lình chiếm đoạt toàn bộ đại não.
Kim Thái Hanh liền lệnh cho Triệu Đức Toàn mang người mà hắn nhớ mong kia lại đây.
Trong quá trình chờ đợi, Kim Thái Hanh hơi cau mày, càng ngày cảm xúc càng trở nên táo bạo, tâm trạng phiền muộn đến mức không thể xem hết được tấu chương.
Cuối cùng thật sự không nhịn được nữa, hắn đứng dậy, bước nhanh ra ngoài điện, vạt áo khẽ nhấc thổi ra một hơi gió lạnh thấu xương.Vừa lúc này, Điền Chính Quốc đi tới.
Ánh mắt hai người trong lúc vô tình chạm vào nhau.
Điền Chính Quốc không nghĩ tới bạo quân sẽ tự mình đi ra, hơi sửng sốt một chút, ngay sau đó liền lộ ra một nụ cười đẹp đẽ, dịu dàng nói: "Bệ hạ"
Tựa như hắn cũng giống như Kim Thái Hanh có bao nhiêu mong nhớ, chờ đợi đối phương.
Cơn gió nhè nhẹ thổi qua mang theo hơi thở quen thuộc truyền tới.
Trong nháy mắt Kim Thái Hanh lòng tràn đầy bực dọc cứ như thế liền bình tĩnh lại.
Điền Chính Quốc mặt ngoài mỉm cười, nhưng trong lòng lại thấp thỏm, sợ hãi theo chân bạo quân cùng vào trong ngự thư phòng.
Những cung nhân đều như cũ đứng ngoài cửa điện, cho nên không khí trong điện an tĩnh đến quỷ mị.
Trái tim Điền Chính Quốc gấp rút đập nhanh, giây tiếp theo như nổ oành một phát cơ hồ đã quên cả hô hấp bởi vì bạo quân lấy ra một loại ánh mắt như thú dữ theo dõi con mồi mà nhìn hắn, trầm giọng nói: "Lại đây"Điền Chính Quốc thật sự rất nghe lời, người tuy cứng đờ nhưng vẫn đi đến chỗ bạo quân, hai chân lại run lên vì sợ hãi.
Hắn đứng yên trước mặt Kim Thái Hanh tỏ ra vô cùng ngoan ngoãn, nhìn thấy tay Kim Thái Hanh hướng hắn vươn ra, hắn cũng không né tránh, nỗ lực nhịn xuống xúc động muốn chạy chốn trong nháy mắt.
Tuy hắn sợ bạo quân ngay lập tức muốn bóp chết hắn, nhưng hắn biết càng lộn xộn càng dễ sảy ra chuyện xấu, bộ mặt mà hắn ngụy trang cũng sẽ bị phát hiện.
Càng quan trọng hơn là hắn vậy mà không có cảm giác được sát ý từ bạo quân?
Tay Kim Thái Hanh nhẹ nhàng đặt tay trên đỉnh đầu hắn, dừng một chút sau đó động tác trúc trắc mà sờ soạng vài cái.
Hắn đánh cược chính xác.
Âm thầm mà thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Bất quá, hắn làm sao có cảm giác giống như... Giống như đang sờ đầu chó con vậy???Điền Chính Quốc thật mờ mịt, lại bởi vì động tác sờ đầu tạm coi là ôn nhu khiến hắn có điểm ngứa, bản năng động vật muốn trỗi dậy, muốn hướng lòng bàn tay Kim Thái Hanh cọ cọ vài cái.
Nhưng bị hắn tận lực nhịn xuống mặc cho bàn tay Kim Thái Hanh sờ sờ đầu mình.
May mắn thay, Kim Thái Hanh chỉ sờ sờ vài cái liền ngừng lại, sau đó liền trở về tiếp túc xử lý chính sự.
Điền Chính Quốc bất đắc dĩ bị an bày ngồi một bên.
Một buổi chiều qua đi, hắn lại ở cùng một chỗ bạo quân dùng bữa tối, lại ăn đến mức no căng cả bụng, sau đó lại trở về chỗ ở.
Điền Chính Quốc: "???"
Có cảm giác như nơi nào đó không đúng lắm.
Dường như dạo này bạo quân hay triệu kiến hắn.
Mỗi một lần tim Điền Chính Quốc đều đập rất nhanh như đánh trống, hắn giống như người đang đi qua đi lại trên vách núi.
Nhưng hắn không thể không nói, con người có năng lực thích ứng rất mạnh, làm cho lớp phòng bị của hắn dần dần bị bào mòn..
.
hắn tựa như thiên thần tựa như ác quỷ, hắn là minh quân cũng lại là bạo quân, hắn là người được trời cao chọn mang theo sát khí đến từ địa ngục, hắn là hoàng đế, hắn là Kim Thái Hanh.
BẠN ĐANG ĐỌC
Sủng phi omega của bạo quân ver
FanfictionThể loại: Cung đình hầu tước, xuyên qua thời không, ngọt văn, sảng văn, abo Cp: thịnh thế mỹ nhan nhuyễn manh thỏ tai cụp thụ x cố chấp chiếm hữu dục siêu cường bạo quân. Điền Chính Quốc là một omega thời đại tinh tế, ngoài ý muốn xuyên đến cổ đại...