Chương 3.1: Phu phu ân ái

14.1K 1.4K 133
                                    

Editor: Yang1002

   Chuyện này. . . . . . Cơ Tùng cũng không lường trước được. Mấy hôm trước Cơ Tùng từng gặp Nhan Tích Ninh một lần, mới vừa gặp mặt hắn đã muốn xem thương thế ở chân y. Điều này đã phạm vào kiêng kị của y, không nói thêm một câu với hắn, Cơ Tùng trực tiếp cho người ném hắn đến Văn Chương Uyển.

Lần gặp mặt trước, Nhan Tích Ninh cho y cảm giác như một kẻ đáng thương lại giả vờ kiêu ngạo để gắn gượng, chỉ cần hơi cứng rắn với hắn một chút, hắn lập tức sẽ hiện nguyên hình. Mà lần này lại có cảm giác không giống, điềm tĩnh thong dong, mặt dày mày dạn khiến cho y phải nhìn với cặp mắt khác xưa.

Ngoại trừ phụ hoàng và Thái hậu, không ai dám gọi thẳng tục danh của y. Nhan Tích Ninh chẳng những gọi lại còn gọi chẳng ra gì.

Cơ Tùng lia ánh mắt sắc như dao bắn về phía Nhan Tích Ninh, nhưng hắn căn bản không để sự cảnh cáo của y ở trong lòng, chẳng những thế còn thoải mái cầm thực hạp ngồi xuống ghế tựa bên cạnh.

Không phải lá gan hắn phình ra mà là do hắn thật sự xấu hổ, chỉ có thể lấy đồ vật ra phân tán sự căng thẳng của bản thân.

Hắn là người xuyên không, nhưng trước khi xuyên cũng chỉ là một người làm công bình thường, những tri thức từng học được trước đây có thể sử dụng ở thời đại này không nhiều mấy. Hắn sẽ không kiêu ngạo đến mức coi rẻ người vốn thuộc về thời đại này, huống chi đây còn là Hoàng tử nắm giữ quyền sống chết của hắn.

Hắn chỉ từng nhìn thấy mặt Cơ Tùng thông qua trí nhớ của nguyên chủ mà lúc đó đã là ban đêm, nguyên chủ cũng chỉ nhìn được hình dáng đại khái. Thứ duy nhất Nhan Tích Ninh nhớ rõ là đôi mắt phượng của Cơ Tùng, ánh mắt y sắc như ưng khiến nguyên chủ ngay cả dũng khí để nhìn thẳng cũng không có.

Nắp đậy của thực hạp được mở ra, mùi hương ngọt ngào nóng hầm hập tỏa ra. Nhan Tích Ninh lấy cái chén màu xanh biển hắn mang theo bên trong ra, bên trong cũng đã để sẵn muỗng sau đó đưa cho Cơ Tùng: "Cho ngươi."

Cơ Tùng mà nhận lấy cái chén này mới là lạ, Nhan Tích Ninh cũng không trông cậy việc y có thể phối hợp với mình. Hắn chỉ nương theo động tác bê chén thuận thế ngẩng đầu lên, sau đó hắn và Cơ Tùng bốn mắt nhìn nhau.

Lần này cuối cùng hắn cũng thấy rõ khuôn mặt y, thật ra gương mặt này rất đẹp. Con nối dòng của Hoàng gia không mấy người có bộ dạng khó coi, Cơ Tùng là đứa con mà Hoàng đế yêu thương tướng mạo tự nhiên sẽ không kém.

Nhưng sắc mặt Cơ Tùng vàng như nến, cơ thể ốm yếu tựa vào xe lăn, cần cổ tựa như không chịu nổi sức nặng của đầu mà hơi lệch sang một bên. Trong mắt y tràn ngập sự lạnh lùng và xa cách giống như Nhan Tích Ninh không phải một người sống mà tựa như một vật chết.

Tay Nhan Tích Ninh run lên, chén và muỗng va vào nhau phát ra tiếng kêu nho nhỏ. Cũng không phải hắn sợ hãi Cơ Tùng, mà là nhìn Cơ Tùng khiến hắn nhớ tới ba mình.

Trước lớp 11, hắn đã từng có một gia đình ấm áp. Người ba cao lớn anh tuấn là kỹ thuật viên nòng cốt trong nhà máy, người mẹ dịu dàng hiền lành, tuy rằng trong nhà không giàu có nhưng người khác có cái gì hắn cũng có cái đó.

(Hoàn) [ĐM] Sau Khi Cá Mặn Thế Gả - Lão Đại Bạch MiêuNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ