Chương 31.1: Hải Đông Thanh (Thượng)

9.3K 850 92
                                    

Editor: Yang1002

  Cơ Tùng đã mơ một giấc mơ rất dài, cụ thể mơ thấy gì y không nhớ rõ. Chỉ biết lúc tỉnh lại, cơ thể và tinh thần đều cảm thấy thoải mái chưa từng có. Trong không khí có mùi đồ ăn, trước mắt là đất trồng rau tràn đầy nhựa sống, ánh nắng ấm áp chiếu xuống, gió xuân nhè nhẹ thổi qua bí mật mang theo tơ liễu, ánh mắt Cơ Tùng đuổi theo tơ liễu tự do bay qua nóc nhà, vượt qua tường viện.

Từ sau khi mất đi hai chân, trong một thời gian dài, thế giới của Cơ Tùng là màu xám trắng. Nhưng tại khoảnh khắc này, màu sắc thế giới của y tươi sáng, có gió có nắng.

Cơ Tùng như một đứa trẻ mới được sinh ra tò mò đánh giá thế giới xa lạ lại quen thuộc này, thì ra cho dù thân ở nơi đâu, sinh mệnh cũng có thể ương ngạnh sinh trưởng.

Nhan Tích Ninh từ phòng bếp nhô đầu ra, thấy Cơ Tùng tỉnh hắn cười nói: "Chuẩn bị ăn trưa thôi ~"

Khóe môi Cơ Tùng cong lên: "Ừ."

Nhan Tích Ninh bày cơm trưa lên trên bàn vuông nhỏ dưới mái hiên, bàn vuông này vốn là chiếc trà kỷ ở giữa ghế dựa trong phòng khách.

Nhan Tích Ninh phát hiện nó cực kỳ nhẹ, độ lớn cũng thích hợp. Vì thế hắn đặt chiếc bàn trà này trên hành lang, chờ Cơ Tùng tỉnh lại, trên bàn đã bày sẵn đồ ăn.

Đồ ăn trưa hôm nay rất đơn giản, một món là canh măng hầm thịt mà Nhan Tích Ninh chờ đợi đã lâu, một món là măng om thơm nồng vị nước tương, món còn lại là hương thung chiên trứng.

Nhan Tích Ninh múc một chén canh đưa cho Cơ Tùng: "Mau nếm thử xem có hợp khẩu vị của ngươi không." Canh măng hầm thịt là món ăn mà mùa xuân hàng năm Nhan Tích Ninh đều sẽ ăn, ở quê hắn, từng nhà đều biết làm món này nhưng hương vị lại không giống nhau.

Có người quen bỏ thêm vài lá đậu hũ ở trong canh, có người thích cho thêm mộc nhĩ, còn có người sẽ dùng canh gà làm nước hầm. . . . . . Cho dù nấu thế nào, hương vị món ăn cũng sẽ không tệ.

Cơ Tùng nhìn ngắm canh trong chén, trên chén canh màu trắng có một lớp váng dầu nhợt nhạt, ngâm mình bên trong là những miếng thịt và măng xuân lớn, nguyên liệu xem như khá phong phú. Múc một muỗng canh, nhẹ nhàng húp một ngụm, mùi vị thơm ngon trong nháy mắt càn quét khắp khoang miệng.

Lông mày Cơ Tùng hơi nhướng lên, y có chút không thể tin nổi: Vài loại nguyên liệu bình thường không mấy đặc sắc hội tụ một chỗ sao có thể trở thành mùi vị ngon như vậy? Uống một ngụm canh mới biết được món canh măng hầm thịt này danh bất hư truyền. Mấy ngụm canh đi xuống, tế bào toàn thân đều tỉnh lại.

Uống hai hớp canh xong, Cơ Tùng gắp một miếng thịt đưa vào miệng. Nhẹ nhàng cắn một cái, y có chút ngạc nhiên: "Hửm?"

Thịt này không giống như thịt bình thường y hay ăn, nhìn kỹ một chút, phần thịt nạc đỏ lạ thường, cắn một ngụm có thể cảm giác thịt nạc tan ra thành sợi trong miệng. Nhai kỹ từng ngụm, Cơ Tùng cảm thấy thịt này ăn vào có mùi vị như thịt khô đã qua đun nấu, Nhan Tích Ninh làm ngon hơn thịt khô mà hậu cần phân phát nhiều.

Nhan Tích Ninh thấy Cơ Tùng cẩn thận quan sát thịt muối nên giải thích: "Đây là thịt muối, thế nào?"

Muối bên trong Muối đến tươi - canh măng hầm thịt - chỉ chính là thịt muối. Không có thịt muối, mùi vị của canh sẽ kém vài phần. Thịt sau khi muối ăn vào không được tươi mềm như thịt tươi nhưng sẽ tản ra mùi ướp muối đặc trưng.

(Hoàn) [ĐM] Sau Khi Cá Mặn Thế Gả - Lão Đại Bạch MiêuNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ