Chương 33.2: Cơm hoa hòe (Hạ)

8.4K 903 34
                                    

Editor: Yang1002

Biết được Nhan Tích Ninh muốn hái hoa hòe, bọn thị vệ nóng lòng muốn thử, nhưng bọn họ mới vừa ngóc đầu đã bị Nghiêm Kha vô tình đè xuống: "Đi cái gì mà đi? Không thấy chủ tử đang vui vẻ sao? Các ngươi qua chỉ thêm phiền."

Vương Xuân Phát có ý kiến: "Tại sao chúng ta lại thêm phiền? Ngươi xem Vương phi tay chân vụng về, khi nào ba bọn họ mới có thể hái xong hoa hòe?"

Nghiêm Kha ngồi xổm ở chỗ bí mật thâm trầm nói: "Ngươi biết cái gì? Đây là tình thú."

Dưới tàng cây hoè, Cơ Tùng đang cầm cây xiên cá, đợi nhìn trúng một nhánh hoa hòe nào, y sẽ giơ xiên lên phóng thẳng lên nhánh cây sau hoa hòe. Chỉ cần lay nhẹ, nhánh cây sẽ phát ra tiếng vang thanh thúy, một nhánh cây mang theo hoa lá sẽ từ trên ngọn cây rơi xuống.

Nhan Tích Ninh leo lên cây hòe, một tay ôm thân cây, tay kia thì giơ trường côn hình chữ Z đi hái hoa hoè ở chỗ rất cao. Hắn thật cẩn thận, sợ một bước đạp khoảng không ngã xuống đất.

Mỗi khi nhìn trúng hoa nào, hắn sẽ giơ gậy trúc tìm kiếm góc độ thích hợp để đi qua. Bẻ gãy cành hoa rồi, hắn sẽ rủ gậy trúc xuống, hoa bị ghim trên đầu nhọn của gậy trúc sẽ bị hắn vặt xuống. Bởi vậy tuy hiệu suất không cao bằng Cơ Tùng nhưng hoa mà hắn tháo xuống, mỗi một nhánh đều rất đầy đặn, hoa cũng đặc biệt lớn.

Theo tiếng hoa lìa cành thanh thúy, từng cụm từng cụm hoa thơm ngát rơi xuống mặt đất. Điều này làm cho Bạch Đào và Tiểu Tùng rất bận rộn, Bạch Đào ôm đầu tránh chùm hoa rơi xuống, tay mắt lanh lẹ tháo hoa trên chùm xuống bỏ vào trong giỏ trúc. Trên cây hòe mọc gai bén nhọn, lúc hái hoa cũng phải đặc biệt cẩn thận, bằng không sẽ bị gai đâm đầy người.

Tiểu Tùng lại không sợ chùm hoa rơi xuống, nó hạnh phúc chạy ở dưới tàng cây, mỗi khi một chùm hoa rơi xuống, nó sẽ hào hứng sủa một tiếng, có đôi khi còn có thể tha chùm hoa qua chỗ Bạch Đào.

Loại cảm giác này thực mới mẻ, đây là lần đầu tiên Cơ Tùng hái hoa hoè, nhìn thấy chùm hoa màu trắng rơi xuống, cảm giác thành tựu không thua gì lúc y một tên bắn trúng con mồi.

Ba người hợp lực, tốc độ kinh người, không bao lâu sau giỏ trúc lớn bên người Bạch Đào tràn đầy hoa hòe. Nhan Tích Ninh ôm thân cây trượt xuống dưới: "Hôm nay hái trước như vậy ~"

Hoa hoè trong giỏ vừa mới nở trắng noãn như mây, trong đó trộn lẫn không ít nụ hoa đang chuyển trắng. Nhan Tích Ninh vừa lòng gật gật đầu: "Loại hoa này làm cơm hoa hoè sẽ có hương vị tốt nhất."

Nói xong hắn thuận tay vớt một chuỗi hoa hít một ngụm: "Ôi, thơm quá ~" kỳ thật hoa hòe là một loại hoa đặc biệt thần kỳ, rất xa đã có thể ngửi được hương thơm mãnh liệt nhưng ngửi sát mùi lại rất nhạt.

Đang lúc hắn chuẩn bị cẩn thận thưởng thức, hắn cảm giác một ánh mắt mãnh liệt ở trên người hắn. Quay đầu lại, chỉ thấy Cơ Tùng thả lỏng tựa vào xe lăn, mày y giãn ra: "Trước kia không phát hiện, hiện giờ tỉ mỉ ngẫm lại, thì ra hoa hòe cũng có loại phong thái khác."

Ngược lại, Nhan Tích Ninh cảm thấy Cơ Tùng trên xe lăn có phong thái khác. Trải qua khoảng thời gian săn sóc ân cần này, Cơ Tùng đã không xanh xao vàng vọt như lúc mới gặp. Cơ Tùng khôi phục vẻ ngoài, mặt như quan ngọc tóc tai gọn gàng, một đôi mắt phượng hơi chếch lên.

(Hoàn) [ĐM] Sau Khi Cá Mặn Thế Gả - Lão Đại Bạch MiêuNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ