Chương 42: Mơ giòn

8.5K 813 139
                                    

Editor: Yang1002

Cả Nhan Tích Ninh và Cơ Tùng đều chưa từng trông trẻ con bao giờ nên bọn họ dùng hình thức nuôi thả với Cơ Đàn. Lần đầu tiên Cơ Đàn không có người quản thúc, nhóc vui đến điên lên.

Hết thảy trong Văn Chương Uyển đều rất có sức hấp dẫn đối với Cơ Đàn, cậu nhóc thích chuồn chuồn kim bay lượn trên rau cải, thích hồ nước chứa đầy cẩm lí, thích gà vịt ngỗng chạy đầy đất. Nhìn thấy chó vàng nhỏ lông xù, cậu phải nhích lại ôm một cái; nhìn đến trái cây xanh mướt, cậu phải hái mấy quả xuống cắn một ngụm; đến cả loại rau chưa từng thấy, cậu cũng muốn ngắt một lá thưởng thức. Cậu chơi không biết mệt, nụ cười trên mặt chưa từng ngừng lại.

Cơ Đàn hoạt bát nhưng không khiến người ta chán ghét, mỗi khi cậu nhóc nhìn thấy Nhan Tích Ninh làm việc, cậu sẽ ngoan ngoãn ngồi bên người hắn, có đôi khi còn có thể hỗ trợ làm vài việc. Chuyện mà Nhan Tích Ninh giao, cậu nhóc đều hoàn thành rất tốt.

Cơ Đàn hoàn toàn thể hiện cho Nhan Tích Ninh thấy cái gì là đứa trẻ trong thành phố xuống nông thôn, cậu nhìn thấy gì cũng cảm thấy mới mẻ. Ở Văn Chương Uyển chạy nhảy hơn nửa ngày, cậu nhóc rốt cuộc cũng mệt muốn chết rồi, cuối cùng ngã xuống giường ngủ vù vù.

Các ma ma trong cung thừa dịp Cơ Đàn ngủ say mới dám hiện thân bế cậu đi, lúc rời khỏi Văn Chương Uyển, các ma ma tấm tắc lấy làm kỳ lạ: "Chưa từng thấy Thất Điện hạ nghe lời như vậy, Vương phi nương nương, ngài thật sự là thần tiên."

Phải biết rằng Cơ Đàn nổi tiếng là nghịch ngợm gây sự, nhưng sau lưng cậu còn có một Thánh Thượng sủng ái cậu. Lần trước cậu ngã một cái ở phủ của Cơ Lương, Cơ Lương đã bị Thánh Thượng kêu vào cung giáo huấn nửa canh giờ. Từ sau đó, Cơ Đàn tung hoành trong cung, không ngờ tới Dung Vương phủ, cậu còn có một mặt ngoan ngoãn như vậy.

Nhan Tích Ninh cười mà không nói, tuy hắn chưa từng nuôi trẻ con nhưng hắn từng nuôi động vật nhỏ. Trẻ con và động vật nhỏ giống nhau đều có tính hiếu kỳ rất mạnh, chuyện gì càng cấm chúng càng muốn khiêu chiến bản thân.

Sau khi Cơ Đàn đi rồi, Văn Chương Uyển lại khôi phục sự yên tĩnh nhưng Nhan Tích Ninh vẫn bận rộn như cũ. Mơ mà bọn Bạch Đào nhặt về đã ngâm nước muối nửa ngày, hẳn nên vớt nó lên làm bước tiếp theo.

Cây mơ trong Phẩm Mai Viên rất tốt, trái mơ kết ra đều không nhỏ. Tuy đêm qua mưa gió lớn làm rơi xuống không ít trái, nhưng quả mơ rơi trên phần đất mềm mại nên không bị hư dập quá nhiều. Nhan Tích Ninh loại bỏ mấy trái bị tổn hại nghiêm trọng, còn lại thì ngâm trong nước muối.

Sau khi được chà rửa cẩn thận, mỗi một quả mơ đều tản ra mùi hương tươi mát. Nhan Tích Ninh vừa rửa mơ vừa dùng que trúc bỏ cuống mơ. Lúc cuống rời khỏi quả mơ phát ra tiếng "Ba ba" thanh thúy, nghe cực kỳ thư giãn.

Mơ sau khi bỏ cuống được đặt vào bồn gỗ bên cạnh, yên tĩnh chờ bước tiếp theo.

Đang lúc Nhan Tích Ninh đắm chìm trong việc bỏ cuống mơ, thanh âm Cơ Tùng từ phía sau truyền đến: "Cơ Đàn về rồi sao?"

Nhan Tích Ninh quay đầu nhìn lại, chỉ thấy trong tay Cơ Tùng đang cầm một cái thực hạp lớn. Hắn cười nói: "Ừ, chơi hơn nửa ngày mệt đến mức ngủ gật, được ma ma bế hồi cung. Ngươi bận xong rồi? Ăn cơm trưa chưa?"

(Hoàn) [ĐM] Sau Khi Cá Mặn Thế Gả - Lão Đại Bạch MiêuNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ