Chương 69

2.5K 71 9
                                    

"Xin lỗi?" giọng Lý Mạn bén nhọn, trừng mắt nhìn Lâu Duẫn, hai tròng mắt rừng rực lửa.

"Nữ nhi ta đau đớn chịu hai mươi đại bản, ba chữ nhẹ như gió bay này của người có tác dụng gì? Nữ nhi của ta ngậm muỗng vàng lớn lên, từ nhỏ đến lớn, Liễu phủ chúng ta thương xót không để nó chịu chút khổ cực nào, thế mà từ khi gả đến Kỳ vương phủ nhà ngươi, liên tục gặp họa, chuyện khác ta không nói, vì sao chỉ thỉnh cầu ngươi đừng để cho nó bị thương hại thân thể ngươi cũng không làm được? Ngươi thậm chí còn thừa nhận ái mộ Thái tử phi! Ngươi nói xem ngươi xin lỗi ích gì? Ngươi xin lỗi để làm gì?!"

Lý Mạn tức không chịu nổi: "Nếu đã vậy, hôm nay ta sẽ mang nữ nhi của ta về."

Lý Mạn quay đầu gọi Dung mama: "Bế Ngân Tuyết lên, chúng ta hồi Liễu phủ, Kỳ vương phủ địa ngục ăn người này không phải nơi Ngân Tuyết có thể sống, nó ở đây nữa chắc bị hành đến không còn xương cốt, chúng ta đi."

Lâu Duẫn đứng chắn trước giường Liễu Ngân Tuyết, thân hình cao lớn của nam nhân ngăn tất cả mọi người lại, hắn dùng giọng điệu không ai được xen vào nói: "Nhạc mẫu, người không thể mang Ngân Tuyết đi."

Lý Mạn cười mỉa: "Ngươi không bảo vệ được Tuyết nhi, cũng không yêu nó, ta đương nhiên muốn mang nó đi, ngươi tránh ra."

Lâu Duẫn thẳng lưng đứng đó, hắn rút nhuyễn kiếm bên hông ra, ném xuống đất, một bộ dáng thấy chết không sờn: "Người muốn mang Ngân Tuyết đi, có thể, giết con trước đi."

Mọi người trong phòng sợ tới mức run rẩy, Liễu Triều Viễn với Liễu Kỳ Sơn nghe thấy tiếng kiếm "leng keng" rơi xuống đất, bất chấp lễ nghĩa, vội vàng vọt vào trong, liền thấy Lý Mạn cúi người nhặt nhuyễn kiếm lên.

Bà chỉ kiếm vào ngực Lâu Duẫn, tay nắm nhuyễn kiếm không nhịn được mà run run, tức đến đỏ mặt: "Ngươi cho rằng ta không dám?"

Trong phòng an tĩnh đến mức một chiếc kim rơi cũng nghe tiếng, Lai Bảo nín thở, hoảng sợ nhìn Lý Mạn.

Lâu Duẫn chưa lên tiếng, hắn vẫn im lặng đứng đó, muốn biểu đạt ý gì không cần nói cũng biết, Lý Mạn phẫn nộ, tay run lên, cầm kìa đâm về phía trước, nhuyễn kiếm đâm vào vai Lâu Duẫn.

"Vương gia!" Lai Bảo kêu to.

Lâu Duẫn trừng mắt với hắn, Lai Bảo vội vàng che miệng lại, ánh mắt càng thêm hoảng sợ, Lâu Duẫn nói: "Ra ngoài!"

Lai Bảo không dám đi, hắn sợ Lý Mạn sẽ thật sự giết Lâu Duẫn, nhưng cũng không dám tiến lên, chỉ có thể ngơ ngác đứng ở cửa.

Dung mama bị dọa đến mức mặt trắng bệch, Kỳ vương Lâu Duẫn chính là tôn tử của Thái hậu, cháu trai Hoàng thượng, Lý Mạn dùng kiếm đâm bị thương Kỳ vương, nếu việc này truyền ra ngoài, chỉ sợ bọn họ không ai có kết cục tốt đẹp.

Trầm Ngư Lạc Nhạn che miệng lại, nơm nớp lo sợ thối lui sang một bên.

"Lúc trước ta đã nói, nếu còn dám thương tổn nữ nhi ta, ta dù chết cũng phải mang nó ra khỏi Kỳ vương phủ của các ngươi," Lý Mạn nắm chặt chuôi kiếm, bức bách nói: "Ngươi tránh ra cho ta."

Gả cho thế tử bệnh tậtNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ