Chương 24 Lòng có mãnh hổ ngửi tường vi

330 13 2
                                    

Chương 24 Lòng có mãnh hổ ngửi tường vi

In me the tiger sniffs the rose. ​​​
* Trong một bài thơ kinh điển của nhà thơ người Anh Siegfried Sassoon có câu: "In me, the tiger sniffs the rose" được thi nhân Dư Quang Trung (Trung Quốc) phiên dịch thành "Tâm hữu mãnh hổ, tế khứu sắc vi"(Lòng có mãnh hổ ngửi tường vi). Tức là ngay cả hổ dữ cũng có hoa tường vi trong lòng nó, cũng có khi tinh tế ngửi tường vi; những tham vọng lớn lao cũng sẽ bị chinh phục bởi sự dịu dàng, xinh đẹp để cùng nhau an ổn hạnh phúc. Ý chỉ sự cứng rắn và mềm mại của con người.

Cậu phát hiện mình dựa vào vai Lạc Khinh Vân cũng không lộ ra biểu cảm phản cảm gì mà là xoa xoa mặt, vươn ngón tay cái nói câu: "Vai tốt."

"Cảm ơn." Lạc Khinh Vân trả lời.

Các hành khách lục tục xuống xe.

Những người như Lạc Khinh Vân thường đi xe ô tô, nhưng Đàm Mặc không cho anh cơ hội tiễn cậu đã lên xe máy phóng đi thăm Cao Chích.

Thị lực của Lạc Khinh Vân cực tốt, khi Đàm Mặc hạ eo mặc quần áo mô tô đi ngang qua cửa sổ của anh, Lạc Khinh Vân không thể giải thích được nhớ lại cảnh anh đàn áp Đàm Mặc trong lúc luyện tập.

Cặp mắt kia sáng ngời mà lạnh băng, hoàn toàn không có chấp nhất và nhiệt tình như thời điểm nhìn Cao Chích.

Bờ môi của cậu nhẹ nhàng mở ra, "boom" làm Lạc Khinh Vân trong ngắn ngủi một chớp mắt buồn cười cho rằng...... Cho rằng Đàm Mặc đang trêu chọc anh.

Cậu cười đến mức kiêu ngạo tùy ý, vết sẹo nhỏ màu đỏ ở khóe mắt dường như muốn nở rộ ra hoa lửa, leo lên tầm mắt Lạc Khinh Vân, nở rộ ra che khuất trời đất.

Lạc Khinh Vân nhéo khóe mắt, dẫm chân ga đột nhiên lao đi.

Đàm Mặc cảm giác phía sau hình như có cái gì đang ở tới gần, nhìn thoáng qua kính chiếu hậu...... Là xe Lạc Khinh Vân.

Tên này muốn làm gì? Anh ta không giống người thích đua xe coi ai lái nhanh hơn người khác mà.

Đàm Mặc mặc kệ anh, nhưng xe Lạc Khinh Vân lại đi song song thậm chí càng ngày càng gần, sau một phút, hai chiếc xe đều di chuyển với tốc độ như nhau, song song tiến về phía trước.

Đàm Mặc nghĩ thầm, có bệnh à?

Đàm Mặc nghiêng mặt nhìn về phía Lạc Khinh Vân, nhưng mắt đối phương nhìn phía trước, vẻ mặt bình thản, đôi tay cũng nắm tay lái, khoảng cách xe anh với đầu gối Đàm Mặc không đến một centimet, nhưng trước sau không có đụng tới cậu.

Đàm Mặc cảnh cáo đối phương liếc mắt một cái: Anh muốn làm cái quỷ gì?

Lạc Khinh Vân mắt nhìn phía trước, vẻ mặt có vài phần trầm lãnh, như thể quyết định được gì đó.

Lúc này tay Lạc Khinh Vân bỗng nhiên duỗi lại đây, chạm nhẹ vào sau cổ áo Đàm Mặc, sau đó lái xe về một hướng khác.

Làm cái gì vậy hả? Có tật xấu à?

Hai người đường ai nấy đi, một người đi bệnh viện, một người về chung cư.

Đàm Mặc đi đến căng tin bên ngoài bệnh viện, dừng xe lại, cởi mũ bảo hiểm ra, cậu chợt nhận ra hình như có thứ gì đó mắc kẹt trên cổ bộ đồ đi xe máy của mình.

Anh ấy luôn hỏi tôi câu hỏi toi mạngNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ