NT1 Góc nhìn người qua đường

59 2 0
                                    

Hôm qua Dương Hủy nhặt một bé mèo hoang nhỏ nhỏ gầy gầy ở ven đường, trông chưa quá hai tháng. Trong phút chốc mềm lòng nên cô giữ nó lại, hôm nay thừa dịp được nghỉ bèn mang mèo con đến bệnh viện thú cưng gần nhà để kiểm tra thân thể.

Cô tới thành phố Hồng đã năm sáu năm, mới đầu có quen mấy người bạn trai, sau đó lại cảm thấy ko có gì thú vị nên ở độc thân luôn, dần dần cũng đã quen với cuộc sống một mình.

Trước ngày hôm qua, cô chưa từng muốn nuôi mèo, nhưng khi nhìn thấy con mèo Li Hua run bần bật trốn ở dưới bụi cây ven đường, cô đột nhiên có suy nghĩ "Mỗi ngày tan tầm về nhà có con mèo đón mình cũng không tồi", sau đó liền chạy tới bắt lấy chú mèo nhét vào trong áo khoác mình.

"Anh ấy là bác sĩ Thôi, cô có gì muốn biết đều có thể hỏi anh ấy."

Y tá dẫn Dương Hủy vào một gian phòng khám bệnh rồi vội đi ra ngoài làm chuyện khác. Dương Hủy đánh giá bác sĩ nam trẻ tuổi trước mặt, tuy đối phương mang khẩu trang nhưng ốc tai nhân tạo bắt mắt ở trên tai và họ "Thôi" vẫn khiến cô liếc mắt một cái đã nhận ra đối phương.

"Tiểu Thôi? Thôi Thắng Triệt ?"

Đối phương hơi kinh ngạc ngẩng đầu lên, cũng nhận ra cô.

"Chị Hủy?"

"Là em thật à!"

Mấy năm đầu khi Dương Hủy tới thành phố Hồng, cô đã làm nhân viên phục vụ ở không ít tiệm cà phê, tiệm trà sữa, nhà hàng, trong đó có một tiệm cà phê có một quản lý cực kì keo kiệt, không chỉ keo kiệt mà còn nhiều chuyện khiến cô ấn tượng rất sâu.

Lúc ấy trong tiệm trừ nhân viên có hợp đồng lao động chính thức ra cũng tuyển một số sinh viên làm thêm. Sinh viên thì phần lớn đều có suy nghĩ riêng của mình, không nhẫn nhịn được nên nảy sinh tranh chấp với khách và quản lý là chuyện thường xuyên xảy ra, đều làm không quá hai tháng đã nghỉ giống nhau,mãi cho đến khi cô từ chức mà hắn vẫn còn ở lại, ở lâu đến bất thường.

"Lâu rồi không gặp, thật là trùng hợp quá, không ngờ vậy mà cũng có thể gặp lại em." Dương Hủy hơi kích động.

"Đúng là lâu lắm rồi không gặp." Trong mắt Thôi Thắng Triệt hiện lên ý cười: "Hôm nay chị tới để làm gì vậy?"

Dương Hủy vội đặt cái hộp giấy trong lồng ngực lên trên bàn khám và chữa bệnh, mở nắp, "moi" con mèo nhỏ đang ngủ ngon lành bên trong ra.

"Hôm qua chị nhặt được nên muốn kiểm tra thân thể cho nó. Trước đây chị chưa từng nuôi mèo nên không biết phải làm gì, em dạy chị đi, có phải còn cần tiêm nữa đúng không?"

Không biết là vì không vui do bị đánh thức hay là vì sợ hãi do chợt phát hiện mình đang ở trong một hoàn cảnh mới mà mèo con bắt đầu kêu to.

"Đang tìm mẹ đó." Thôi Thắng Triệt đứng dậy, rút hai cái găng tay dùng một lần trong hộp găng tay ra, nhận lấy mèo con từ tay Dương Hủy.

Dương Hủy để ý thấy trên ngón áp út tay trái của hắn đeo một cái nhẫn trơn, bèn thuận miệng hỏi: "Tiểu Thôi kết hôn rồi à?"

Thôi Thắng Triệt đang cẩn thận kiểm tra các chỗ trên người mèo con, nghe vậy thì nhẹ nhàng gật gật đầu: "Ừm, em kết hôn rồi."

[Chuyển ver] Nhất niệm chi tư -CHEOLSOO Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ