Chương 86

22 3 0
                                    


Từ Cửu Chiếu không hiểu nhìn Ngô Diểu, nói: "Có gì sai lầm ạ? Em cảm thấy rất tốt."

Kế hoạch của Ngô Diểu là đi theo tuyến trên, mở đường tiêu thụ trong giới quý tộc và quyền thế. Từ Cửu Chiếu nghĩ cái này cũng không sai, bởi vì tác phẩm nghệ thuật kiểu này, người nghèo không chơi nổi .

Ngô Diểu thở dài một hơi: "Đáng lẽ chuyện này cần có thời gian từ từ tích lũy, đến khi lực ảnh hưởng của em lên men mới có thể làm được. Sớm biết vậy anh sẽ để cho em tham gia vài triển lãm nghệ thuật lớn ở Châu Âu tìm giải thưởng. Nhưng cũng may hiện tại cũng không coi là quá muộn, sang năm Pháp có một triển lãm hai năm một lần, đem bình sứ này đi tham gia, hẳn là có thể đạt được thứ bậc tốt."

Từ Cửu Chiếu cau mày: "Không được, cái bình sứ này em muốn tặng cho người khác, vì cuối cùng tác phẩm tham gia triển lãm cũng phải bán đi. Cái này em không thể đưa đi tham gia triển lãm được."

Ngô Diểu kinh ngạc nhìn cậu: "Vậy hồi nãy không phải là em viện cớ sao? Mà là có một người thật như vậy?"

Từ Cửu Chiếu buồn bực nhìn hắn: "Thì ra anh căn bản không có tin em sao?"

Ngô Diểu nâng cằm lên, nói: "Không chỉ là anh, ngay cả Phùng Trung Bảo cùng thầy Cao cũng không tin tưởng."

Dù sao tuổi Từ Cửu Chiếu không lớn lắm, trước đó rời khỏi trấn Phong Diêu một chút động tĩnh cũng không có, mới có nửa năm liền vì bạn gái có thể bỏ qua 50 vạn Euro, cho dù là ai cũng không tin được.

Ba người này chỉ cho rằng Từ Cửu Chiếu mượn cớ, tuy rằng bọn họ không rõ vì sao Từ Cửu Chiếu kiên trì không chịu bán đi cái bình sứ này.

Từ Cửu Chiếu bất đắc dĩ: "Là thật ạ."

Ngô Diểu nở nụ cười: "Em thật đúng là tình thánh, đây chính là 50 vạn Euro đó. Không nghĩ tới em vậy mà một chút cũng không do dự." Hắn dùng cánh tay đụng đụng Từ Cửu Chiếu: "Lúc nào thì quen nhau thế? Tên gọi là gì? Đẹp không?"

Từ Cửu Chiếu do dự một chút, vẫn nói ra: "Là Tương Hãn."

Ngô Diểu phản ứng chậm nửa nhịp mới nhớ tới Tương Hãn là ai. Khóe miệng hắn nhếch lên, dùng tay chống cằm, hồi lâu mới lên tiếng: "Lúc đó không nhìn ra hai người còn có loại khả năng này."

Ngô Diểu ở Pháp rất nhiều năm, đối với loại chuyện này đã sớm thấy nhưng không thể trách.

Hắn dường như nhớ tới cái gì nở nụ cười: "Trách không được khi đó anh nói chuyện với em, tên đó tìm đủ loại cớ đem em kêu đi, thật đúng là đủ bảo vệ a."

Lỗ tai Từ Cửu Chiếu nóng lên, ánh mắt không được tự nhiên nhìn qua nơi khác.

Ngô Diểu sau khi cười xong nghiêm mặt nói rằng: "Nhưng mà chuyện này em tạm thời đừng cho thầy biết, chờ thêm một vài năm nữa rồi hãy nói."

Từ Cửu Chiếu ừ một tiếng, cậu cũng định như vậy, cậu muốn đợi đến khi bản thân lớn hơn chút nữa, thoạt nhìn có thể đảm đương chuyện sau này, sẽ nói với thầy.

Ngô Diểu cũng không phải nghĩ như vậy, hắn là nghĩ Từ Cửu Chiếu bây giờ còn trẻ tuổi, chuyện tình cảm ai có thể nói chính xác được, nếu như không đến mấy năm hai người liền phân ra, hà tất hiện tại phải khiến cho thầy biết chuyện vô ích mà phiền lòng một hồi.

TÁI SINH CHI TỪNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ