Từ Cửu Chiếu rất nhanh liền phát hiện, việc cấp bách bây giờ là học chạy xe điện. Cậu có thể mượn cớ té hư đầu óc, quên cách chạy, muốn học lại một lần nữa.
Nghe cậu nói như vậy, Ngô viện trưởng nghi hoặc không thôi, chạy xe coi như là bản năng cơ thể, vậy mà có thể quên sao?
Ngô Cửu Lợi lưu lại một chiếc xe điện cũ cỡ trung, không phải loại xe điện có bàn đạp và moayơ. Thế nhưng cũng không có nghĩa là dễ dàng sử dụng, muốn chạy được phải nắm vững kỹ xảo giữ thăng bằng.
Ngô viện trưởng nghĩ nếu để cho Từ Cửu Chiếu đi xe điện thì có chút nguy hiểm, vì vậy để Từ Cửu Chiếu trước chạy thử xe đạp 26 inch (một loại xe đạp của Trung Quốc) của Lý sư phó một chút.
Xe đạp, cậu nhận ra được a. Bác sĩ khoa hồi phục có cho cậu xem qua hình ảnh, cũng luyện tập viết hai chữ: "Xe đạp". Cậu biết thứ này vô cùng tiện lợi, giống với trước đây khi xuất môn là cưỡi lừa, thậm chí còn không cần mất công cho ăn.
Từ Cửu Chiếu không rõ vì sao cậu muốn học lái xe điện, Ngô viện trưởng lại bảo cậu chạy chiếc xe đạp của Lý sư phó.
Từ Cửu Chiếu khó hiểu nhưng cũng không có hiện ra mặt, cậu làm một tư thái đương nhiên, cầm tay lái, đem một chân vắt ngang qua gờ xe.
Vừa nhìn dáng vẻ cậu lên xe, Ngô viện trưởng cũng biết cậu quả thực quên mất.
Ngô viện trưởng kêu lên: "Được rồi, không cần thử nữa."
Từ Cửu Chiếu ngượng ngùng mân môi, Ngô viện trưởng quay đầu nói với chủ xe đạp là Lý sư phó: "Tiểu Lý, cậu dạy Cửu Chiếu chạy xe đạp đi."
Lý sư phó là một nam tử trung niên chừng bốn mươi tuổi, nhưng ông không có dáng vẻ cao lớn thô kệch của một đầu bếp căn tin thông thường, trái lại còn mang theo chút nho nhã, điềm đạm.
Lý sư phó cười nói: "Được, giao cho em. Bảo đảm chỉ một lát thôi là Cửu Chiếu sẽ nhớ lại. Em ấy hiện tại chỉ là nhất thời quên mất, chỉ cần lên xe đạp hai cái, lập tức sẽ nhớ được."
Chỉ tiếc, ý nghĩ của ông lại không dễ dàng thành hiện thực.
Nói thật, chỉ cần bộ phận giữ thăng bằng cơ thể không xảy ra vấn đề gì, thì học chạy xe sẽ rất nhanh, chớ nói chi là Từ Cửu Chiếu trước đây căn bản là đã chạy được. Cho nên Lý sư phó ngay từ đầu nghĩ rằng Từ Cửu Chiếu sẽ nhẹ nhàng qua được.
Lý sư phó vịn chặt phía sau, để Từ Cửu Chiếu ngồi ở trên yên xe. Từ Cửu Chiếu không yên lòng quay đầu lại nhìn, Lý sư phó hướng cậu cười nói: "Nhìn phía trước đừng nhìn ta, em bắt đầu đạp đi."
Từ Cửu Chiếu quay đầu lại, làm kiến thiết tâm lý, nắm chặt lấy tay lái, dưới chân dùng sức đạp một cái.
Người chạy xe đạp đều biết, sức lực tay cầm lái phải phân đều hai bên, bằng không tay lái sẽ lay động. Càng nắm chặt thì càng lay động, cho nên phải nhẹ nhàng cầm, đương nhiên lay động hay không lay động cũng được quyết định bởi sự giữ thăng bằng và tốc độ.
BẠN ĐANG ĐỌC
TÁI SINH CHI TỪ
RomanceTừ Cửu Chiếu là ngự diêu sư (người làm gốm của hoàng cung) thời nhà Minh bị chết oan, Lại tá thi hoàn dương ở hiện đại. Người không có đồng nào, còn mang một khoản nợ, Từ Cửu Chiếu chỉ có thể đi theo nghề cũ một lần nữa. Nhưng bất tri bất giác lại đ...